“Muốn ngủ với anh của em.”
Tần Kí Minh hỏi: “Cái gì cơ?”
“Không có gì,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Mới không thèm anh ôm, không cho anh cơ hội lợi dụng.”
Tần Kí Minh: “Lợi dụng?”
“Em nói là lợi dụng làm bề trên,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Anh nghĩ đi đâu thế? Chắc không phải nghĩ tới cái không tốt chứ?”
Tần Kí Minh nâng cốc trà trên bàn, uống một ngụm.
Anh nói: “Anh nghĩ cũng là lợi dụng làm bề trên — lẽ nào còn có lợi dụng khác?”
Lâm Nguyệt Doanh lớn tiếng: “Không có.”
… Hứ.
Nhất định là kiếp trước, kiếp trước trước, kiếp trước trước trước Tần Kí Minh đều cứu mạng cô.
Bằng không, sao có thể khiến cô — một cô nương xinh đẹp như hoa thế này, ở bên anh đánh hoài nhưng vẫn thua, lại thua hoài nhưng vẫn đánh.
“Là em thiếu anh,” Lâm Nguyệt Doanh nghiến răng, đầu bút dùng sức vẽ trên tờ giấy, ba la một hồi, vẽ ra một vết sâu hoắm, cô lặp lại, “Đần độn.”
Trong phòng học đèn đóm sáng trưng.
Tiết học vừa mới giảng xong, bây giờ là thời gian đặt câu hỏi.
Lâm Nguyệt Doanh vẫn ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, vị trí gần với giáo viên và bục giảng nhất.
“… Đừng lãng phí giấy, “ Bên cạnh truyền tới giọng nói của Lý Nhạn Thanh, cậu ta nói, “Đừng tưởng rằng học bổng trong hội nhận được nhiều mà dùng không giới hạn, một tờ giấy một quyển sách đều là tài sản công của hội, nếu cậu cảm thấy chất liệu giấy kém không xứng với cậu, cậu đừng dùng nữa.”
Lâm Nguyệt Doanh quay mặt, nhìn quyển sổ ghi chép của mình, đây là trong hội phát, mỗi một thành viên đi nghe giảng trong hội đều có một quyển.
Tuy rằng bây giờ đề xướng học tập không dùng giấy, hội trưởng vẫn sẽ trang bị cho bọn họ một quyển sổ một cái bút như cũ, để ứng phó với những trường hợp đặc thù.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Xin lỗi.”
Lâm Nguyệt Doanh sửng sốt.
“Xin lỗi nha,” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Tôi vừa mới ngẩn người, cũng cảm ơn phó hội trưởng nhắc nhở, sẽ không có lần sau.”
Giống như đánh một đấm vào cục bông, nhẹ nhàng không có bất cứ sức lực.
Lâm Nguyệt Doanh xin lỗi tự nhiên như vậy nằm ngoài tưởng tượng của Lý Nhạn Thanh, cậu ta qua quýt nói câu “Lần sau chú ý”, vùi đầu, tiếp tục nghiên cứu bản vẽ phác thảo trước mặt, bút trong tay giơ hồi lâu, cuối cùng tay mới chậm chạm hạ xuống, vẽ một dấu hỏi trên bản phác thảo thiết kế.
Đã giảng xong, những thứ này, Lâm Nguyệt Doanh đều học rồi, cô không có câu hỏi khác cần hỏi, im lặng thu dọn balo, đeo lên trên vai, đi ra ngoài.
Lý Nhạn Thanh vô thức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chân của Lâm Nguyệt Doanh — hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp ngắn vải jean, phía dưới là đôi chân dài vừa đẹp vừa khoẻ khoắn, ngồi trên ghế lâu, một mảng đỏ do bị đè ở chỗ bên trên sau đầu gối một chút.
Lý Nhạn Thanh kiềm chế bản thân không nhìn nữa, cậu ta cầm cốc lên, mở ra, uống mấy ngụm, cúi đầu, định xem xét lại tính khả thi khi thực hiện bản thiết kế này.
Ngày mai bắt đầu, cậu ta lại đi làm thêm ở nhà ăn.
Bình thường thời gian nghỉ ngơi ít, phải tranh thủ từng giây mau chóng xác lập mẫu đầu tiên của bản thiết kế.
Lý Nhạn Thanh thuộc trường phái tính công năng, không để ý đến tính thẩm mỹ của máy móc lắm, mà vừa vặn là Phùng Kỷ Ninh mấy lần tìm cậu ta nói chuyện về điểm quan trọng này.
Không chỉ phải chú trọng công năng, còn phải chú trọng thẩm mỹ.
Buồn bực buông bút xuống, Lý Nhạn Thanh ngồi đó, thả lỏng đầu óc.
Thẩm mỹ, thẩm mỹ.
Cậu ta đột nhiên nhớ tới cuộc tranh luận liên quan đến chuyện này ở trong Hội lần trước, Lâm Nguyệt Doanh tận lực ủng hộ thiết kế thẩm mỹ, cô cho rằng để có thể đẹp, thậm chí có thể bỏ qua một vài chức năng nhỏ…
Lý Nhạn Thanh không tán thành quan điểm của cô.
Cậu ta không có gì để nói với người đem chiếc túi đeo vai hơn bốn mươi nghìn tệ làm chiếc cặp sách đeo hàng ngày.
Lâm Nguyệt Doanh không có gì để nói với Lý Nhạn Thanh ngày nào cũng mang cái bản mặt thối hoắc.
Cô càng có nhiều chuyện quan trọng hơn để làm, phải học tập, phải suy nghĩ làm sao tán đổ Tần Kí Minh, còn phải ưu sầu sau khi tán đổ rồi thì phải đối xử với bạn bè và chị em thân thiết như nào.
Sau này gặp Tống Nhất Lượng phải xưng hô ra sao? Mạch ai nấy gọi? Tôi gọi anh là anh Nhất Lượng, anh gọi tôi là chị dâu Nguyệt Doanh?
… Kỳ quá.
Trừ cái đó ra, còn có một chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng.
Tần Kí Minh sắp đi công tác rồi.
Đây là lần anh đi công tác lâu nhất.
Lần trước cho Tần Tự Trung leo cây, Lâm Nguyệt Doanh vẫn lo một khoảng thời gian.
Không ngờ là trời yên biển lặng, không có xảy ra bất cứ chuyện gì.
Đương nhiên, cũng có thể là cơn tức giận của Tần Tự Trung đã xông tới chỗ Tần Kí Minh rồi.
Lâm Nguyệt Doanh hiểu rõ, trong mắt Tần Tự Trung, cô chắc chỉ là một con nhóc râu ria.
Tần Tự Trung trước giờ không thích cô, rất có thể liên quan tới việc cô đã từng chứng kiến khuynh hướng bạo lực mà đối phương gắng hết sức che giấu.
Đã định sẵn không thể cùng nhau đón sinh nhật, Tần Kí Minh không để tâm cái này, anh đã đặt một phần bánh ngọt ở cửa hàng đồ ngọt, cùng Lâm Nguyệt Doanh chúc mừng trước.
Lâm Nguyệt Doanh định thừa cơ làm một chuyện lớn.
Ngày đi công tác, Tần Kí Minh tỉnh dậy sớm, nhưng Lâm Nguyệt Doanh còn dậy sớm hơn anh.
Đây quả là điều ngoài dự kiến của anh.
Anh đã loáng thoáng nghe thấy Lâm Nguyệt Doanh nói chuyện điện thoại với người khác, dùng tiếng Quảng Đông — cô rất có năng khiếu trong việc học ngôn ngữ, ông nội của Lâm Nguyệt Doanh là người Vô Tích, từ nhỏ cô đã biết nói tiếng Vô Tích, lúc đi nhà trẻ, trên lớp có một bạn học người Sơn Đông, chưa đến một tháng, đã vận dụng thành thạo tiếng Sơn Đông, có bạn chiến đấu quê ở Liêu Ninh đến ở nhà ông nội Tần một tuần, lúc ông ấy đi, Lâm Nguyệt Doanh đã biết dùng thành thạo tiếng Đông Bắc để diễn tả nhu cầu của bản thân, và thành công dạy cho ba người bạn chơi cùng học được tiếng Đông Bắc.
Về đến hiện tại, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đang nói chuyện với cô bạn thân Giang Bảo Châu của cô.
“… Cả đêm không ngủ ngon, gặp ác mộng…”
“… Ồ lại muốn tớ uống trà lạnh… dùng thế nào, dùng thế nào…”
Tần Kí Minh không thể ra ngoài bây giờ, anh cần bình tĩnh một chút.
Đây ước chừng là một chuyện xấu hổ nhất khi sống cùng em gái, bản năng s1nh lý không cách nào nhẫn nhịn, anh chỉ có thể chờ cho huyết dịch chảy tới nơi khác.
Anh nghe thấy Lâm Nguyệt Doanh thở dài một tiếng.
“Được.”
Tần Kí Minh nhìn thời gian.
Còn chưa tới bảy giờ.
Hôm nay là cuối tuần, anh tưởng Lâm Nguyệt Doanh sẽ ngủ tới tám giờ.
Cũng đến lúc rồi.
Tần Kí Minh xốc chăn xuống giường, điện thoại rất yên tĩnh.
Sau khi xác nhận Tần Tự Trung không gọi điện thoại cho Lâm Nguyệt Doanh, Tần Kí Minh đã kéo cách liên lạc của ông ta vào danh sách đen.
Tần Tự Trung không thích Lâm Nguyệt Doanh, điều này, Tần Kí Minh mãi sau này mới biết.
Hồi đó anh mới nhận chức, ông nội qua đời, Lâm Nguyệt Doanh vừa vào học lớp mười, Tần Kí Minh chỉ thiếu đường phân thân, đành đồng ý phương án Tần Tự Trung đưa ra, để Lâm Nguyệt Doanh tạm thời ở chỗ ông ta một thời gian.
Cũng chỉ mới một tuần, giữa đêm, Lâm Nguyệt Doanh khóc lóc gọi điện thoại cho Tần Kí Minh, nghẹn ngào hỏi anh, cô có thể sống cùng anh không.
Ngay trong đêm đó Tần Kí Minh đón cô về bên mình.
Lâm Nguyệt Doanh chỉ nói nhớ anh trai, cũng không nhắc tới sai trái của Tần Tự Trung, Tần Kí Minh cũng tưởng, chắc là Tần Tự Trung không vừa lòng ông nội phân chia tài sản.
Dù sao đi nữa, sau này Tần Kí Minh và Lâm Nguyệt Doanh sống chung với nhau đến giờ.
Lúc nghe thấy tiếng nồi niêu bát đĩa trong bếp va chạm nhau, Tần Kí Minh cuối cùng cũng nhìn thấy cô em gái dậy sớm.
Lâm Nguyệt Doanh gần như không xuống bếp, điều chỉnh lửa ra sao cũng không thuần thục, chân tay luống cuống, Tần Kí Minh bảo cô đi nghỉ ngơi, để mình làm.
Cô đứng bên cạnh Tần Kí Minh, hỏi: “Anh ở chỗ nào Thượng Hải vậy anh?”
Tần Kí Minh nói: “Chính là cái khách sạn lần trước chúng ta ở.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Sinh nhật vừa đúng mùng 1 tháng 11, ba số 1, ngày độc thân là 11 tháng 11.”
Tần Kí Minh đảo cải bắp thái sợi bị nát trong nồi: “Hửm? Anh cảm thấy hình như em đang ám chỉ anh.”
“Nào có đâu.” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Nói không chừng, năm nay anh không cần