“Là anh, sẽ không đau nữa.”
Tần Kí Minh vặn chặt nắp bình.
Nước có ga trong bình thuỷ tinh mang ánh sáng trong vắt và bọt khí không an ổn, trong miệng Tần Kí Minh vẫn còn chút vị nhàn nhạt, độc nhất thuộc về nước có ga, giống như hít nhanh phải một ngụm lớn khí oxy tinh khiết.
Con người không cách nào sinh tồn trong khí oxy có độ tinh khiết quá cao.
Tần Kí Minh hỏi: “Em muốn chuyển đi đâu?”
“Không phải ông nội để lại một căn hộ cho em sao? Thứ ba tuần trước em không có tiết, đã cùng Bảo Châu tới đó xem rồi,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Căn hộ ở trong chung cư cũ, tầng ba, tuy không quá lớn, nhưng rất sạch sẽ, thuê người đến vệ sinh là vào ở được rồi.”
Tần Kí Minh hỏi: “Vì sao muốn chuyến đi?”
“… Trước sau gì em cũng phải sống một mình mà,” Lâm Nguyệt Doanh thẳng thắn nói, cô xoay một chút, nhìn mặt bên của mình trong gương, “Bây giờ em đã hoàn toàn quen với cuộc sống đại học rồi, hơn nữa cũng không có áp lực gì, thời gian cũng dư dả, có thể có nhiều thời gian học cách sống một mình, Bây giờ chuyển đi, vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc sau khi tốt nghiệp vừa tìm công việc vừa phải làm quen với việc sống một mình.”
“Con người cũng không nhất định cần phải làm quen cuộc sống một mình,” Tần Kí Minh nói, “Có phải bố anh nói cái gì không? Em không cần để ý tới ông ấy.”
“Em không thể sống cả đời với anh mà?” Lâm Nguyệt Doanh soi gương xong, cô đã ra quyết định thận trọng đối với chiếc áo trên người, không quá phù hợp với cô, cô quyết định không mua, “Tần Kí Minh, em sắp mười chín rồi.”
Tần Kí Minh nhìn cô: “Vẫn còn năm tháng mười hai ngày nữa.”
Sắp mười chín tuổi rồi.
“Em đã trưởng thành rồi,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Không phải anh hay nói chúng ta sống cùng nhau phải tránh tị hiềm sao?”
Giọng điệu của cô thoải mái, “Đợi em chuyển đi, sẽ không cần phiền phức vậy nữa.”
Lâm Nguyệt Doanh nhìn ra được anh trai cau mày.
Vì câu nói của cô, trên mặt Tần Kí Minh có vẻ không tán thành rõ ràng.
“Có lúc cũng không nhất thiết phải nghiêm khắc tránh tị hiềm.” Tần Kí Minh nói, “Em hãy suy nghĩ lại, Nguyệt Doanh, em chưa từng sống một mình, anh rất lo cho em.”
Anh không định ở trong cửa hàng tiếp tục thảo luận chủ đề này với em gái, đứng dậy, nhờ SA cầm một bộ quần áo khác, lấy xuống đưa Lâm Nguyệt Doanh thử.
Màu sắc bộ khác càng phù hợp với cô.
Lâm Nguyệt Doanh quả thực chưa từng sống một mình.
Bốn năm trước, Tần Kí Minh đón Lâm Nguyệt Doanh mười năm tuổi từ bên Tần Tự Trung.
Tối đó anh lái xe, mưa lất phất, tình hình giao thông không tốt, tắt đường suốt, hạt mưa bay bay rơi trên cửa kính xe, nhìn qua một lớp hơi nước, bất kể là đèn giao thông hay là đèn neon hai bên đường đều tỏa ra quầng sáng trong nước.
Lâm Nguyệt Doanh ngồi trên ghế lái phụ, ôm cặp sách, vẫn đang khóc, khẽ khàng thút thít, khóc mệt rồi, nói một tiếng xin lỗi em không nhịn được, sau đó tiếp tục lau mắt.
Cô chỉ nói mình buồn và tủi thân, còn nhớ anh nữa.
Về đến nhà, trong căn hộ của Tần Kí Minh chuẩn bị chưa đầy đủ, Lâm Nguyệt Doanh cũng không để bụng, cô chỉ mang theo một cái balo bên người, tắm rửa xong, thay đồ ngủ, Tần Kí Minh mới nhìn thấy, trên cẳng chân cô có một vết bầm tím lớn cực đậm, trông mà giật mình.
Cô giải thích là mình bị trượt chân ngã, đã không còn đau, muốn anh đừng lo lắng.
Trên miệng nói không đau, lúc Tần Kí Minh cầm thuốc mỡ tan máu xoa bóp máu bầm cho cô, cô vẫn đau đến mức ngón tay nắm chặt gốm ôm trên người, trong mắt ngậm nước mắt chảy ra vì quá đau, nhìn anh.
Đáng thương chết mất.
Thế là Tần Kí Minh nhẹ tay: “Đau thì kêu lên, đừng nhịn.”
“Em không đau,” Lâm Nguyệt Doanh lau nước mắt, “Là anh, sẽ không đau nữa.”
…
Lúc đó, nửa đêm Lâm Nguyệt Doanh gọi điện thoại, khóc lóc nói muốn sống với anh, không muốn sống với Tần Tự Trung; bây giờ lại chủ động đề nghị, cô muốn chuyển đi, muốn sống ở căn hộ ông nội để lại.
Độc lập tự chủ, có năng lực tự gánh vác, có thể chăm sóc tốt bản thân.
Đây cũng là điều Tần Kí Minh và ông nội Tần hi vọng cô có thể làm được.
Rất tốt.
Tần Kí Minh vẫn có rất nhiều lý do không đồng ý để từ chối Lâm Nguyệt Doanh và anh “sống riêng”.
Ví dụ Lâm Nguyệt Doanh không có bất cứ kinh nghiệm sống một mình nào, ngay cả tiền điện tiền nước tiền gas cũng chưa đóng bao giờ.
Lâm Nguyệt Doanh giơ tay, “Nhưng cái này không khó mà, anh đừng coi em là học sinh tiểu học, em đã kiểm tra rồi, có thể nộp qua alipay; hơn nữa ở trong trường, em cũng đi nộp tiền điện nước với phòng trưởng, không khó lắm đâu.”
Tần Kí Minh nói: “Em không biết nấu cơm.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Còn có app waimai (*) mà, hơn nữa em thường ăn ở nhà ăn của trường, lúc cần tự nấu ăn không nhiều… hơn nữa, em còn có thể tới chỗ anh ăn chực mà.”
(*) App đặt đồ ăn của TQ.
Cô nói: “Em chỉ chuyển đi, chứ không phải cắt đứt quan hệ với anh.”
Tần Kí Minh lại nói: “Con gái sống một mình, dễ bị người xấu nhắm vào.”
“Em đã học được trên mạng rồi, ở ban công treo mấy bộ quần áo đàn ông, sau đó tủ giày ngoài cửa cũng đặt mấy đôi giày nam giới, tên gọi trên app waimai đổi thành “Vương sư phụ sửa xe XXX”, họ tên điền Vương Đại Quý,” Lâm Nguyệt Doanh chia sẻ kỹ năng sống một mình của con gái cô tìm được, “Hơn nữa à, em đã xem rồi, bên cạnh chung cư đó là đồn cảnh sát, cách rất gần.
Em nghĩ sẽ không có tên trộm hoặc tên đồi bại nào dám làm chuyện xấu ở chung cư bên cạnh đồn cảnh sát đâu nhỉ?”
Tần Kí Minh nói: “Có lẽ sẽ có mâu thuẫn với hàng xóm.”
“Cái này anh càng không cần phải lo,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Tầng trên tầng dưới đều là các ông bà hiền lành, lần trước em đi còn tặng họ bánh quy xịn nữa, họ rất chào đón em chuyển tới làm hàng xóm của họ, còn bảo em lúc rảnh rỗi tới nói chuyện cùng họ.”
Tần Kí Minh không nói gì.
“Vả lại,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Bảo Châu và Hồng Hồng, anh Nhất Lượng, Quan Thức cũng nói rồi, nếu thứ bảy em ở một mình mà sợ, họ có thể đến chơi với em.”
Tần Kí Minh nói: “Em đã nói trước với Tống Quan Thức rồi?”
“Đúng vậy,” Lâm Nguyệt Doanh không hiểu, “Có vấn đề gì sao?”
Dừng một lúc, Tần Kí Minh lắc đầu, “Không có.”
Lúc nói mấy cái này, bọn họ vừa mới ăn xong bữa tối, dì giúp việc đã đi rồi, máy rửa bát trong bếp đang hoạt động, Tần Kí Minh và Lâm Nguyệt Doanh đã ở cùng nhau bốn năm, sắp năm năm, thời gian lâu đến nỗi Tần Kí Minh chưa từng nghĩ tới việc cô thật sự muốn sống một mình.
Tivi đang chiếu 《Bản tin thời sự》, Lâm Nguyệt Doanh ngâm nga hát, đang bóc quần áo hôm nay mua, định treo chúng nó ở gian quần áo, trong bình trà trên bàn uống nước đang đun nụ hoa hồng và quả dâu, mấy nay Tần Kí Minh hơi đau mắt, trà hoa này là phương thuốc bảo vệ mắt Lâm Nguyệt Doanh tìm hiểu được, nguyên liệu cũng là cô đi tiệm đông y mang về.
“Đúng rồi,” Lâm Nguyệt Doanh ôm quần áo, ló đâu ra, nhìn anh trai, “Bữa tiệc tết Dương Lịch năm nay của trường em, anh sẽ đến chứ?”
Tần Kí Minh nói: “Hôm đó anh có tiệc xã giao, đã từ chối lời mời của trường rồi.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Ồ, vậy đợi đến lúc em lên sân khấu biểu diễn, em sẽ bảo bạn cùng phòng em quay video lại rồi gửi cho anh, anh tuyệt đối không nghĩ ra được em diễn cái gì.”
Tần Kí Minh cười, nói được.
Cô chuyển đi đã nghiễm nhiên là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Lâm Nguyệt Doanh chính là như vậy, một khi cô hạ quyết tâm, đừng nói là mười con bò, hai mươi con bò cũng không kéo lại được.
Tiệc tết Dương Lịch tới rất nhanh, tiết mục biểu diễn của Lâm Nguyệt Doanh và bạn cùng lớp cực kỳ thành công, lúc Lâm Nguyệt Doanh còn ở sau sân khấu, đã nghe thấy khán giả đằng trước cười hết trận này đến trận khác, cô vẫn ổn, không tính là cực kỳ hồi hộp, đợi sau khi lên sân khấu, còn ngầm nhắc cho một bạn học nam khác suýt chút quên lời, đồng tâm hiệp lực, hoàn thành trọn vẹn tiết mục…
Tần Kí Minh không tới, Thái Lệ và Tô Phượng Nghi, Lê Mẫn Tuệ đều quay, Lâm Nguyệt Doanh chọn một bản nét nhất gửi cho Tần Kí Minh.
Nửa tiếng sau Tần Kí Minh trả lời cô.
「Rất đáng yêu」
Lâm Nguyệt Doanh: 「Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là em gái của ai」
…
Ngay sau đó là tuần thi cuối kỳ.
Đa số các môn chuyên ngày đều sắp xếp thi xong trước khi nghỉ tết Dương Lịch, kỳ thi tổ chức sau tết Dương Lịch, đều là chương trình học chuyên ngành của các chuyên ngành, còn có một số các môn học tự chọn vì ngoài ý muốn mà kéo dài lịch thi, ví dụ như tiết tự chọn Kho ngữ liệu BCC của Lâm Nguyệt Doanh, thi môn tự chọn không quá khó, phụ trách coi thi cũng là giảng viên môn này của họ.
Lâm Nguyệt Doanh hoàn thành bài thi rất nhẹ nhàng, nộp bài thi trước thời gian, lúc rời khỏi phòng học, bên ngoài sắc trời đang hoàng hôn, một tầng tuyết mỏng mỏng, tà chiều ngày đông luôn có một bầu không khí tĩnh mịch lại khiến người ta trầm lặng, giống như giây tiếp theo có thể giẫm vỡ con đường ngã vào hoàng hôn như trong ký ức.
Lâm Nguyệt Doanh đi chưa được mấy bước, nghe