Biên tập: Aimee
Chỉnh sửa: Kiến Tự Như Ngộ
Sau khi Tiêu Viễn đánh Hà Lãng thì phủi mông bỏ đi, nhưng chẳng bao lâu chuyện này đã lan rộng trong giới, kéo theo đủ thứ rắc rối.
Đấu tiên là anh đào hôn, bỏ nhà ra đi, sau đó đánh Hà Lãng hai lần liền, lần này còn đánh nhập viện luôn.
Tuy nhà họ Hà và nhà họ Tiêu có hợp tác làm ăn, nhưng cũng không chịu nổi cái vả mặt này của anh.
Sau khi Tiêu Hà biết chuyện lập tức gọi điện mắng Tiêu Viễn một trận.
Qua điện thoại cũng có thể hình dung được nét mặt như rồng phun lửa của ông: “Anh làm việc có biết chừng mực không? Cứ phải chăm chăm vào nó làm gì? Anh có biết dự án hai nhà hợp tác đáng giá bao nhiêu không? Anh có gánh được những gì mình gây ra không? Từ nhỏ đến lớn anh gây rối đều là anh trai anh đi chùi mông thay, anh hiểu chuyện chút được không? Người ta còn nằm trong bệnh viện kìa, tôi nói cho anh biết, nhất định anh phải đi xin lỗi cho tôi.”
Tiêu Viễn nghe ông càm ràm một trận, không nén nổi cáu kỉnh.
Nghe ông già bắt đi xin lỗi, anh lập tức lên giọng: “Xin lỗi? Không đời nào! Đáng đời nó! Cha bảo nó có vấn đề gì thì đến tìm tôi, không cần mấy người bận tâm!”
“Không cần bận tâm cái gì? Chỉ cần anh còn mang họ Tiêu, thì những gì anh làm không thể không liên quan đến nhà họ Tiêu! Chừng nào anh mới biết suy nghĩ đây?” Tiêu Hà giận dữ hét vào điện thoại: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh không trực tiếp xin lỗi, thì tôi không cần đứa con trai này! Đừng bao giờ bước vào cửa nhà họ Tiêu nữa! Đừng tưởng tôi không biết anh hai anh lấy tiền cho anh, anh có giỏi thì đừng xin tiền nó! Tách khỏi Tiêu Dương, anh chẳng là gì cả!”
“Không cần thì thôi, một mình tôi thì chết được chắc!” Cơn giận và lòng tự trọng của Tiêu Viễn bị khơi dậy, trong lòng anh như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại, anh hét vào điện thoại: “Chắc cha mong tôi bỏ nhà đi lâu rồi, giờ tôi có khác gì bị đuổi ra khỏi nhà đâu, không về thì không về!”
Mặc kệ đầu bên kia còn nói hay không, anh trực tiếp cúp điện thoại, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt muốn ném cả điện thoại ra ngoài, tay đã giơ lên, nhưng anh khựng lại, rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống.
Đã nói sẽ không xin tiền anh hai rồi, nên tạm thời không thể đập điện thoại được.
Nhưng lửa giận trong lòng không thể dập tắt, anh liếc thấy thùng rác bên đường, bèn bước tới đá nó hai cái cho hả giận.
Thùng rác ngã xuống cái rầm, tấm sắt bị đá biến dạng, bốc ra mùi hôi rình, các loại vỏ trái cây và giấy vụn lẫn với chất lỏng không rõ nguồn gốc chảy khắp mặt đất.
“Đậu má.” Tiêu Viễn như đã mất khứu giác, đá liên tiếp vào cái thùng rác, mãi đến khi lửa giận trong lòng dịu đi một chút.
Người đi đường thấy anh đá thùng rác như đá banh, còn tưởng đây là một tên nát rượu, nên không dám tiến tới khuyên nhủ, ai cũng nép sang một bên, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Tiêu Viễn đứng đó một lúc, sau đó nghiêm mặt đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi đờ ra.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù xảy ra chuyện gì, chuyện đầu tiên cha làm chính là mắng anh.
Cho nên việc cha gọi điện mắng anh cũng không có gì lạ, nhưng mà anh hai…
Cơn gió cuối thu phả vào mặt mang theo cảm giác mát lạnh, thổi vào cổ áo khiến Tiêu Viễn rùng mình, lý trí dần trở về.
Sau một lát, Tiêu Viễn cầm điện thoại gọi cho Tiêu Dương.
“A Viễn?” Giọng Tiêu Dương vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, không nghe ra cảm xúc.
“Họ làm phiền anh hả?” Tiêu Viễn hơi hạ giọng, chuyện do anh làm ra, nhưng đám người đó lại tìm đến anh hai.
Tiêu Dương im lặng một lúc mới nói: “Cha gọi em à?” Tiêu Viễn không nói gì, Tiêu Dương lại bảo: “Đừng lo, có anh đây.”
Mỗi khi gặp rắc rối, Tiêu Dương luôn nói câu này, Tiêu Viễn hơi ủ rũ: “Anh à, em xin lỗi.”
“Giải thích chi tiết anh nghe nào.” Giọng Tiêu Dương rất thoải mái: “Chắc chắn phải có lý do.”
Tiêu Viễn kể với anh toàn bộ sự việc.
“…”
“Cậu Lộc An này…” Tiêu Dương suy ra vấn đề: “Chắc là đẹp trai lắm.”
“…” Tiêu Viễn rầu rĩ ừ một tiếng.
Anh nghe thấy Tiêu Dương cười khúc khích ở phía bên kia: “Rồi, anh hiểu rồi.
Em không cần quan tâm cha nói gì, trong lòng em tự biết là được, bên nhà họ Hà anh sẽ giải quyết.”
Tiêu Viễn thở dài.
“Hãy cứ là chính mình.” Tiêu Dương thấy anh đang chán nản, bèn lên tiếng an ủi.
“Em biết rồi… Em cúp máy trước.”
Tiêu Dương cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc rồi thở dài một hơi, dùng điện