Cuối cùng, Lộc An như khẽ cười một tiếng.
Tiểu Hắc vốn đã sợ lại bị hành động bất ngờ của hắn dọa cho giật bắn.
Khi cậu ta ngước mắt lên nhìn Lộc An thì chỉ cảm nhận được một cơn gió thổi qua, còn người vốn đang đứng trước mặt đã mất tăm.
Đến khi cậu tôi quay đầu lại thì chỉ thấy bóng lưng rắn chắc như con báo của Lộc An biến mất ở góc cầu thang.
Lộc An chạy một mạch lên lầu ba, tòa nhà này chỉ có một hộ gia đình, hắn gõ cửa: “Chuột, tao biết mày ở trong đó.
Nửa phút nữa mày còn chưa ra thì tao đập cửa.”
Không đến nửa phút, Tiểu Hắc đang ở dưới lầu đã chạy lên, vẻ mặt lo lắng: “Anh Lộc, anh bình tĩnh đi.”
Lộc An nghiêm mặt, môi mím thành một đường thẳng, ánh mắt không có chút độ ấm, chỉ nhìn cậu ta chằm chằm không lên tiếng.
Tiểu Hắc thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn thì không dám nói thêm nữa.
Khuôn mặt của Lộc An khi cười có thể khiến người ta cảm thấy hắn không hung dữ lắm, nhưng một khi hắn đã lạnh mặt thì y như con hổ, sẵn sàng lao tới đớp một phát bất cứ lúc nào.
Nhất là đôi lông mày đứt đoạn kia, lúc này trong mắt Tiểu Hắc nó cực kỳ dữ tợn.
Cậu ta nuốt nước bọt, chủ động gõ cửa: “Chuột, mở cửa trước đã.”
Nghe thấy giọng người khác, người bên trong mới lề mề ra mở cửa.
Cánh cửa cũ phát ra tiếng cọt kẹt như sắp vỡ ra đến nơi, nhưng Lộc An không quan tâm đến nó.
Không đợi cánh cửa được mở hoàn toàn, hắn đã đá một phát, cửa bị bật tung.
Người trong cửa bất ngờ không kịp đề phòng, không biết bị quán tính của cánh cửa va vào đâu, chỉ nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi xuống đất.
Cánh cửa bị lõm vào, trông càng nát hơn.
Lộc An bước vào cửa, trong phòng nồng nặc mùi ẩm mốc và khói thuốc, hắn nhíu mày.
Tiểu Hắc bị cú đá này làm hoảng sợ, rón rén bước vào cửa, chủ động đỡ người sau cánh cửa lên.
Thằng chuột mặt mày trắng nõn, trông mới mười bảy, mười tám tuổi, nó ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, chắc là lúc nãy bị cửa đập vào bụng.
“Đồ đâu?” Lộc An nói thẳng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.
“Anh Lộc, nó cũng hết cách rồi, bà nội nó nhập viện cần có tiền…” Tiểu Hắc càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng chẳng nghe thấy gì nữa.
Cậu ta nhìn ánh mắt sắc lẹm như dao của Lộc An, giống như muốn đâm xuyên tim người ta vậy.
Bản thân thằng Chuột cũng nhát như cái tuổi của nó, bị ánh mắt của Lộc An tùng xẻo như thế đã run lẩy bẩy rồi, hai mắt đỏ hoe, ấp úng nửa ngày không nói được câu hoàn chỉnh: “Anh Lộc, em, em thật sự…”
“Chỉ mình mày nhất định không dám, ai đi cùng với mày?” Lộc An trầm giọng nói, dừng một giây rồi quay đầu nhìn thanh niên đầu húi cua: “Tiểu Hắc, mày gợi ý cho nó phải không?”
Tiểu Hắc nuốt nước bọt: “Em, không có…”
Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, cả ba người giằng co như đang đấu xem ai có thể cầm cự đến phút cuối.
…
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
“Là em…” Thằng chuột nhắm nghiền mắt, như thể đã chấp nhận số phận của mình, rốt cuộc vai nó cũng thả lỏng, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Bà em cần tiền phẫu thuật, bệnh viện muốn trả trước, nhưng em không có tiền…”
Trộm và cướp là cách kiếm tiền nhanh nhất, nó không có dũng khí đi ăn cướp nên chỉ có thể trộm.
“Con người tao không thích xen vào chuyện của người khác.” Lộc An mím chặt môi, ánh mắt lạnh nhạt: “Nhưng tụi mày trộm của khách thuê trên đầu tao, tao không thể cho qua, lấy đồ ra đi.”
Miệng thằng Chuột giật giật, lông mi rủ xuống run rẩy, Tiểu Hắc đặt tay lên vai nó như muốn an ủi.
Trong nhất thời không ai lên tiếng, bầu không khí như bất động, sự yên ắng khiến người ta phát sợ.
Tiểu Hắc hít sâu mấy hơi, rốt cục thu hết dũng khí mở miệng: “Là lỗi của em, anh Lộc, em xúi giục nó.”
Lộc An nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, ánh mắt tối đen nặng nề, tĩnh mịch như màn đêm.
Sau hồi lâu hắn mới thở dài, bước vào phòng tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống.
Đoạn rảo mắt nhìn một vòng, căn phòng rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn với mấy cái ghế, một chiếc giường đơn, máy tính của Tiêu Viễn đang nằm trên giường, còn dùng chăn che đậy sơ sài.
Lộc An ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống nói chuyện, lại sờ soạng túi quần lấy ra hộp thuốc lá, rút một cây rồi ném hộp thuốc cho hai đứa kia.
Khói thuốc lượn lờ trong không khí làm dịu đi sự căng thẳng, hai thanh niên cũng thả lỏng rất nhiều.
“Nói nghe xem, từ khi nào bắt đầu dòm ngó người ta.” Lộc An ngậm điếu thuốc, thả ra một vòng khói.
Tiểu Hắc và Chuột liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Chuột ngập ngừng nói: “Lần trước em thấy anh ăn thịt nướng với anh ta.”
“Sớm vậy sao?” Lộc An và Tiêu Viễn ăn thịt nướng vào ngày thứ hai họ quen nhau.
Lúc đó em chỉ thấy lạ, chưa gặp người này bao giờ, em có nói với Tiểu Hắc, sau lại gặp vài lần ở bưu cục chuyển phát nhanh, em thấy anh ta hay mua đồ, mấy thứ anh ta mặc cũng rất xịn…” Chuột nói: “Nhưng lúc đó em chưa nghĩ đến việc trộm đồ của anh ta, em chỉ tò mò thôi.
Hôm kia, nửa đêm bà nội đột nhiên chóng mặt, bà nói bà không thấy gì hết… Sau đó, sau đó bà ngất đi…”
Nhắc đến bà nội,