Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Hà Sâm chờ hồi lâu không thấy anh trả lời, trực tiếp gọi tới.
Chung Yến An không nghe máy, khó khăn gõ ra một câu: Làm như tôi nói.
Hà Sâm: Được, có tin tức lập tức thông báo cho cậu.
Chung Yến An xóa tất cả tin nhắn, nhớ lại ngày xích mích với ông nội.
Năm năm trước, là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội. Không biết là tiểu thư nhà nào giả vờ say rượu xông thẳng vào phòng của anh, có ý muốn câu dẫn anh.
Trong lúc anh giãy giụa vì bị đẩy ngã xuống giường vô tình làm vỡ mặt dây chuyền bằng ngọc mà mẹ đã để lại cho anh.
Đó là một trong số di vật ít ỏi mẹ để lại.
Ông nội không chỉ không xin lỗi, còn buộc anh phải cưới cô ta.
Lúc đó anh đã nói với ông nội, "Trông cậy vào cháu để nhà họ Chung có con cháu về sau chẳng khác nào để cho nhà họ Chung đoạn tử tuyệt tôn. Bắt đầu từ hôm nay, lúc nào ông muốn làm tang lễ, thì lúc đó cháu mới về nhà lớn."
Dường như ông nội không nghĩ tới anh sẽ phản ứng mạnh như vậy, không nói lời nào bước ra khỏi phòng, đêm đó liền dẫn Trần Kiền lên chùa Linh Tuyền.
Suốt năm năm, ông cháu bọn họ không gặp mặt cũng không gọi điện thoại.
Sau khi ông nội đi chùa Linh Tuyền, chú hai chú ba càng ngày càng có nhiều thủ đoạn nhằm vào anh. Hận ý cùng với lửa giận không có chỗ phát tiết, vì vậy liền xem chú hai chú ba làm bia để phát tiết.
Lấy được bằng chứng tội phạm của bọn họ, buộc họ phải giao cổ phần trong tay ra.
Toàn bộ Sang Thiêm, trong năm năm này đều nằm hết trong tay anh, anh còn cảm thấy chưa đủ, tìm luật sư để lập di chúc —— Nếu anh chết, thì toàn bộ tài sản trong tay anh quyên góp hết vào quỹ quốc gia.
Khi đã anh đã suy nghĩ, lần bị thu nhỏ cuối cùng mà vẫn không có người thấy anh, anh sẽ tự tử.
Cái thế giới này, không đáng giá để anh lưu luyến.
Chung Yến An nhắm hai mắt, đè từng cơn gợn sóng trong lòng mình xuống, từ từ ngẩng đầu, nhìn về một phía khác của đường mòn.
Một cô gái đang mặc bộ đồ bảo hộ màu xám, đeo kính đen, đội mũ, che bản thân thật kĩ, tay trái cầm mấy lá sen, tay phải đang nắm một con gà, vừa đi vừa nhảy chân sáo, chẳng ra dáng người lớn chút nào.
Con gà bị cô cầm trong tay, trông hơi thảm.
Gà?! Chung Yến An lấy lại tinh thần, khóe miệng co giật.
Sở Ca rời khỏi đội ngũ chương trình hành động một mình, là vì vừa nãy anh nói trên đường có gà?
"Sở Ca, em làm cái gì vậy?" Lữ Xuân Lâm đang bắt cá trên con suối thấy Sở Ca cầm một con gà trống đi tới, tò mò không thôi, "Em mua để ăn hả?"
"Bé An muốn mua ngay." Sở Ca cười hi hi, "Cả cái làng chỉ có con gà trống này là đẹp nhất."
Buổi tối có thịt gà ăn rồi.
Vừa rồi cô còn tiện tay hái mấy lá sen, chuẩn bị làm món gà ăn mày.
"Đúng là đẹp thật." Lữ Xuân Lâm xấu hổ.
Bé An không phải con của cô, cô đã chăm chút như vậy, còn anh ta chăm sóc con trai có hơi cẩu thả.
"Chị đã chọn rất lâu đó." Sở Ca nhướng mày, ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Chung Yến An, nắm nào tay nhỏ của cậu sờ lên con gà, "Có vui không."
Chung Yến An: "..."
"Lát nữa đi tiếp chị cho em chơi nữa, giờ chị dẫn em đi chơi nước." Sở Ca trói con gà trống đặt sang một bên, bế cậu bé lên đi về phía Lữ Xuân Lâm.
Tần Chuẩn đứng giữa mấy nhân viên làm việc, vừa lúng túng vừa mắc cười.
Mạch não của Sở Ca thật tuyệt.
"Gần trưa rồi, mọi người quyết định ăn cơm trưa rồi sẽ tiếp tục lên đường, để bọn nhỏ có thể chơi dưới nước một lúc." Lữ Xuân Lâm cưới đưa tay về phía Chung Yến An, "Tới đây bé An, chú dẫn cháu đi chơi nước."
Chung Yến An nghiêng đầu ôm chặt cô Sở Ca không buông.
Trừ đi vệ sinh, anh không thích tiếp xúc với Lữ Xuân Lâm.
Sở Ca cười bất đắc dĩ nhìn Lữ Xuân Lâm, bế Chung Yến An tìm một tảng đá lớn, cẩn thận để anh ngồi lên.
"Bé An cũng nghịch nước đi, nước thật lạnh." Sở Ca vừa nói vừa ngồi xuống cởi vớ của mình, dùng nước rửa tay.
Mới nãy đi bắt gà, tay cũng bị dính mùi.
Chung Yến An nhìn cô, tay cầm điện thoại giơ lên rồi buông xuống, lặp đi lặp lại hai lần dứt khoát buông xuống.
Chân anh không có cảm giác.
Dù đổ nước sôi lên đùi cũng không có cảm giác.
"Cởi giày ra." Sở Ca rửa tay sạch sẽ, khom người cởi giày cho anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Yến An đông cứng, đang do dự không biết có nên cản cô hay không, đột nhiệt chân cảm giác được nhiệt độ tay của cô.
Cái cảm giác này...
Anh kinh ngạc ngẩng đầu, mở to mắt không dám tin.
"Sao vậy?" Sở Ca dừng tay lại, trái tim cũng bị hốt hoảng.
Chung Yến An lấy điện thoại ra, cúi đầu xuống, ngón tay nhỏ bé mở ghi chú, kích động gõ chữ: Trên mũ của chị có... sâu.
Chân anh có cảm giác!
Các cảm giác này giống như tia sáng le lói chiếu thẳng vào thế giới tối om của anh, chỉ một cảm giác nhỏ thôi, nhưng bàn tay mềm mại của cô, anh cảm giác rất chân thực, cũng rất xa xôi.
Anh không biết hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào.
"Để chị xem." Tháo mũ che nắng xuống, thấy được mấy chiếc lá rụng tiện tay ném xuống nước, "Chỉ là lá cây thôi, bé An đừng sợ, nếu như là sâu cũng sẽ không chủ động cắn người đâu."
Chung Yến An kiềm chế tâm tình muốn hét lên của mình, mím môi gật đầu.
"Được rồi." Sở Ca đội mũ lên, bỏ giày anh qua một bên, bế anh dời lên phía trước một chút, để chân anh ngâm trong dòng nước suối, cô cũng ngồi lên tảng đá bên cạnh để chơi.
Chung Yến An cúi đầu, nhìn thấy nước suối trong vắt đang chảy qua mắt cá chân, cảm giác hơi lạnh, tim đập thình thịch.
Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, hai chân của anh mất hết cảm giác, không cảm nhận được lạnh nóng, tất cả dây thần kinh giống như bị chết vậy.
Lúc mới bị thu nhỏ chân cũng không có cảm giác, anh rất chắc chắn.
Bây giờ, chân anh thật sự có cảm giác.
Nước suối lạnh, có thể cảm nhận được dòng nước đang chảy qua, đụng vào đá có thể cảm thấy đá cứng.
Anh vươn đầu về phía trước, trên khóe môi chậm rãi nở nụ cười.
Hai năm, anh nhất định có thể khôi phục được.
"Bé An có muốn uống nước không?" Sở Ca nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia mừng rỡ.
Dáng vẻ bé An khi cười thật sự rất dễ thương!
Chung Yến An lấy lại tinh thần, lắc đầu, anh tham lam cảm giác dòng nước lạnh lẽo nhẹ nhàng chảy qua chân.
Sở Ca không nhịn được cười, thấy Trần Linh Nguyệt đang vẫy tay gọi cô, đạp xuống dòng suối một cái rồi đi tới.
Tò mò là bản tính của con nít, cuối cùng bé An cũng phản ứng giống như một đứa trẻ bình thường, bố mẹ cậu bé quá ác, sao họ lại nỡ lòng bỏ rơi cậu?
Như đã nói qua, nếu cậu bé thật sự là con của Chung Yến An, lại càng không thể bỏ rơi cậu chứ.
Chung Yến An hành động bất tiện, vậy là mẹ của cậu bỏ?
Ông cụ Chung không nói dối, ánh mắt của quản gia nhà họ Chung, không phải là thương hại, mà là tình cảm mãnh liệt chân thành.
Mấy tấm hình kia cũng được chụp hai mươi năm trước.
Trong hiện thực, cô được coi là nhóm người tiếp xúc nhiều với máy ảnh kỹ thuật số, vào thời điểm đó, nó chưa có ở trong nước, bố cô còn mang một chiếc từ Nhật Bản về.
Cô nhớ lúc đó cô rất vui, cũng chụp rất nhiều hình.
Những tấm hình đó, cách một khoảng thời gian cô sẽ lấy ra xem.
Sở Ca dừng suy nghĩ, tìm tảng đá kế Trần Linh Nguyệt ngồi xuống, "Chào chị Trần."
"Bé An với bố mẹ đã thất lạc nhau mười ngày, thật đáng thương." Trần Linh Nguyệt thở dài, "Nếu như mãi không tìm được, cũng không thể nhận cậu bé làm con nuôi. Luật nhận con nuôi quy định em phải kết hôn và phải đáp ứng các điều kiện khác thì mới có thể nhận nuôi cậu bé."
"Em không nghĩ tới chuyện này." Sở Ca có hơi mông lung, "Em mang cậu bé tham gia chương trình chỉ mong bố mẹ cậu bé có thể nhìn thấy cậu ấy, hy vọng bọn họ còn có chút lương tâm, đưa đứa nhỏ trở về."
Cô không nuôi nổi một đứa trẻ, cũng không nghĩ tới vấn đề này.
"Là chị hiểu lầm, chị thấy bé An rất nghe lời em, còn tưởng rằng em có ý định này." Trần Linh Nguyệt cảm thấy có lỗi, "Trách chị nhiều chuyện, khi làm mẹ liền không nhịn được quan tâm đến mấy đứa trẻ khác."
"Không sao." Sở Ca cười, trò chuyện đôi câu với cô ấy, rồi đứng dậy đi về.
Trần Linh Nguyệt nhìn bóng lưng của cô, thiếu chút nữa trợn trắng tròng mắt.
Ngày hôm qua, trước khi lên đường, Vương Kiệt tới gặp cô.
Ông ta nói chuyện bé An thất lạc người nhà và chuyện Sở Ca là tiểu thư của nhà họ Chung đều đăng báo cùng một ngày, rất có thể cả hai chuyện này đều chỉ làm quá lên.
Cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Chung là thật, nhưng bé An thất lạc nhất định là giả, có thể là con ruột của cô.
Một đứa trẻ không biết nói chuyện thì người lớn nói cái gì cũng chỉ có