Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Ông cụ không xuống xe, nhưng tốc độ của xe rất chậm, như thể bọn họ thật sự chỉ đi lướt qua.
Chung Yến An đè lửa giận xuống, nhìn xe ông cụ đang đi xa dần, lập tức gửi tin nhắn cho Hà Sâm: Để cậu tra hành trình của ông cụ, sao cậu không tra được, để ông lên núi tìm Sở ca, lỡ xảy ra chuyện cậu chịu trách nhiệm nổi không.
Gửi đi chưa được một giây, Hà Sâm đã trả lời lại: Ông chủ, cậu đã quên ông cụ làm gì trước khi ông tiếp quản Nhà máy Dược phẩm Sang Thiêm à.
Cùng với câu nói này là toàn bộ thông tin đi lại của ông cụ trong mấy ngày qua.
Ngoài ra còn có ảnh chụp màn hình giám sát cổng của dinh thự.
Xe của ông lão chỉ rời khỏi dinh thự hôm thứ ba, đã ở trong sân từ đó đến nay, Trần Kiền cũng không đến dinh thự mà ở nhà cùng vợ con.
Thông tin đăng ký xuất nhập cảnh cho chiếc xe do Trần Kiền đứng tên chỉ là thông tin đã đến dinh thự của nhà họ Chung hôm thứ ba.
Chung Yến An khó chịu nhắm mắt.
Ông nội đã từng đi lính, cũng từng làm cảnh sát, sau khi bị thương mới nghỉ việc không làm cảnh sát nữa về nhà tiếp quản Sang Thiêm.
Một lúc sau, anh nguôi ngoai cảm xúc sau đó gửi một file thoại: Gọi cho ông ấy bằng số điện thoại của tôi, đừng để cho ông ấy suy nghĩ lung tung nữa, tập tin này có thể có thể dùng để thay giọng của tôi.
Anh chỉ có ông nội là người thân duy nhất.
Hà Sâm: Ông chủ, bây giờ cậu đang ở đâu, sao không tự mình gọi tới.
Chung Yến An: Nếu tôi có thể tự gọi thì nhờ cậu làm gì.
Hà Sâm: ...
Chung Yến An cảm thấy thoải mái hơn, lại gửi một tin nhắn khác: Gần đây tôi sẽ không xuất hiện, giúp tôi quản lý công ty.
Hà Sâm: Ông cụ làm chuyện lớn, cậu không thấy tin tức?
Chung Yến An: ?
Mấy ngày nay anh thực sự không đọc tin tức nhiều lắm, anh đã lên kế hoạch cho công ty trước sáu tháng, kể cả khi có vấn đề hay trường hợp khẩn cấp, Hà Sâm đều có thể tự mình giải quyết.
Hơn nữa còn có anh quản lí từ xa.
Hà Sâm: Ông cụ công bố danh phân của hai vị đổng sự, mặc dù tiếp tục để bọn họ ở lại công ty, nhưng họ không có quyền quyết định nữa. Hai vị đổng sự cũng rời khỏi dinh thự, ba người cháu của ông dù không bị cách chức nhưng đều bị chuyển sang các bộ phận không có thực quyền.
Đôi mắt Chung Yến An trầm xuống, trả lời Hà Sâm: Lập tức gọi điện cho ông ấy, bảo ông về lại Hải Thành, nếu không sau này sẽ không được gặp Sở Ca và cậu bé.
Đây là để cho chú hai chú ba nghỉ hưu trước thời hạn, hơn nữa không để cho ba anh em họ vào bạn quản lí của công ty là ý gì?
Hà Sâm: ...
Chung Yến An nhìn chằm chằm vào dấu ba chấm, sắc mặt âm trầm: Không phải con của tôi
Hà Sâm: Hiểu.
Chung Yến An: "..."
Bên kia, ông cụ đang hít thở không khí trong lành ở đây, trong lòng cảm thấy vui vẻ. "Chắc chắn thằng nhóc Yến An biết ông ở đây."
"Cậu chủ Yến An thông minh như quỷ, biết cũng không lạ gì." Trần Kiền xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ông, "Trở về Hải Thành? Họ sẽ kết thúc quá trình ghi hình của tập này vào ngày mai."
"Trở về thôi, đúng rồi, năm đó cậu mua đồ chơi về cho thằng bé có phải đóng bụi rồi không?" Ông cụ nhớ tới đồ chơi mua cho Chung Yến An, không khỏi thở dài, " Yến An không chơi, vậy đưa nó cho bé An đi. "
"Cực kì nhiều bụi, dù hàng năm dinh thự đều có người tới quét dọn." Trần Kiền thấy ông trầm mặc, Trần Kiền vội vàng đổi chủ đề, "Có muốn tổ chức tiệc chiêu đãi Sở tiểu thư không, đứa nhỏ không vô cớ thân thiết với cô ấy."
Anh không cảm thấy cậu bé thân thiết với cô gái tên Sở Ca kia là do duyên số.
Ba năm làm diễn viên, một chút danh tiếng cũng không có, bạn bè cũng không nhiều.
Lúc đi học cũng không phải là người có tính tình hoạt bát vui vẻ, lúc không nói chuyện còn trông hơi khó gần.
"Có lý, bây giờ dù có phải là mẹ của thằng bé hay không nhưng thằng bé thân thiết với Sở Ca chắc chắn có lí do." Tâm trạng ông cụ tốt lên hẳn: "Làm một buổi tiệc chiêu đãi, mấy đứa nhỏ của nhà họ Lục, thằng nhóc của nhà họ Trầm, mấy đứa cháu trai cháu gái của nhà họ Chu cũng mời hết cho ông."
Chuyện của Sở Ca lên báo với đứa con thứ ba của nhà họ Lục, ông biết cách đây không lâu.
Nếu mẹ của cậu bé không phải Sở Ca, nhưng Yến An vẫn phải quan tâm đến con mình, thấy nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi muốn theo đuổi Sở Ca chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.
Chắc chắn là thằng bé thích Sở Ca, nếu không sẽ không để cho cậu bé thân thiết với Sở Ca như vậy.
Một người lạ mặt chưa từng nhìn thấy, cậu bé cũng sẽ không thân thiết đến như vậy.
"Vậy trở về Hải Thành cháu sẽ chuẩn bị ngay." Trần Kiền thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc Chung Yến An xảy ra tai nạn giao thông, mấy chục năm nay, ông cụ vẫn luôn nghĩ biện pháp để cậu chủ được khôi phục lại như cũ.
Các loại thuốc mới và các thiết bị khác nhau mà Sang Thiêm đầu tư rất nhiều vào nghiên cứu và phát triển thì cũng là vì Chung Yến An, nhưng thật đáng tiếc, cậu chủ vẫn mãi không đứng lên được.
Ông cụ tận tâm làm việc hết sức ở công ty là để cho ông chủ chăm sóc cậu chủ Yến An thật tốt, nhưng không ngờ ông chủ vẫn luôn đắm chìm trong thê lương, đau xót khi mất vợ, mà không hề chăm sóc cậu chủ Yến An, còn tự tay kết thúc sinh mạng của mình trước mặt cậu chủ Yến An.
Chuyện này làm cho ông cụ hối hận không thôi.
Đến khi ông cụ dành thời gian cho cậu chủ, thì cậu chủ Yến An đã không thích nói chuyện với người khác, tính tình cũng rất nóng nảy, rất dễ nổi cáu.
Người giúp việc cách ngày là đổi một người, không ai có cách nào đến gần anh.
Ông cụ bất đắc dĩ, sắp xếp coi mắt cho anh hy vọng có thể tìm được người giúp ông khuyên nhủ anh, không ngờ lại càng khiến anh khó chịu hơn.
Trần Kiền vừa nghĩ tới trong suốt năm năm qua ông cháu họ không nói chuyện với nhau một câu nào, không nhịn được lắc đầu.
Đến quốc lộ, chuông điện thoại ông cụ reo lên, là có người gọi tới.
Ông cụ nhìn số điện thoại, nhất thời kích động không thôi, "Thằng nhóc Yến An cuối cùng cũng gọi cho ông."
Trần Kiền nhìn ông cụ đang nhảy cẫng lên giống như con nít vậy, môi cũng cong cong.
Cũng không dễ gì.
Ông cụ nhận điện thoại, lời còn chưa nói ra khỏi miệng bên kia đã truyền tới giọng nói lạnh như băng, "Lập tức trở về Hải Thành, nếu không sau này vĩnh viễn sẽ không được gặp Sở Ca và cậu bé kia."
"Yến An..." Ông cụ há miệng, điện thoại bên kia đã ngắt máy.
Ông cụ nhìn màn hình điện thoại tối đen, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ mất mát, ông nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đứa nhỏ này ... vẫn không chịu tha thứ cho ông.
Nếu năm đó ông nhìn ra tình hình của con trai mình không ổn sớm hơn, dành nhiều thời gian hơn cho nó và răn đe mấy đứa anh em họ của nó, thì nó đã không trở nên như thế này.
Trần Kiền len lén liếc nhìn kính chiếu hậu, không nhịn được mới hỏi, "Cậu chủ Yến An nói gì?"
"Nó kêu ông lập tức trở về Hải Thành." Tâm trạng ông cụ suy sụp.
"Chắc cậu chủ Yến An lo lắng ở đây quá cao sợ thân thể ông không chịu nổi." Trần Kiền bật cười, "Ông cũng biết mà, lúc nào cậu ấy chả nói chuyện như thế."
Ông cụ nghe anh nói như vậy, lại vui vẻ trở lại.
Đúng rồi, ông cháu bọn họ đã không nói lời nào trong suốt năm năm qua. Thằng nhóc này không bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài, dù chuyện có quan trọng đến mấy cũng giấu nhẹm trong lòng, chuyện gì cần thiết lắm mới nói ra.
Tâm tình ông cụ tốt, đối với chuyện mở tiệc cho Sở Ca càng quan tâm hơn.
Nên làm long trọng một chút, cô gái Sở Ca này ông cũng rất vừa ý.
Thông minh, không tham lam.
Nếu như Yến An không để ý đến cô bé, ông có thêm một đứa cháu gái cũng đâu phải chuyện gì không tốt, cũng đâu phải ông không nuôi nổi.
Ông cụ suy tư một hồi, đáy lòng dâng lên một tia áy náy.
Chỉ mong bù đắp vẫn còn kịp...
*
Sở Ca và Lữ Xuân Lâm thu dọn ba lô, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Chung Yến An dường như phủ đầy sương giá, đưa tay lấy một miếng socola trong túi áo khoác, mỉm cười đi về phía cậu bé.
Tối nay là đêm cuối cùng ở lại đây, buổi sáng ngày mai bọn họ sẽ đi đến điểm cuối, sau đó bay trở về Hải Thành.
Chắc cậu bé nghĩ đến bố mẹ không có tin tức gì của bố mẹ nữa nên chạnh lòng.
Mới vừa rồi ở trên đường, tâm trạng của cậu bé vô cùng tốt.
Bởi vì mỗi ngày đều ở bên cạnh, nên bây giờ cậu bé có tâm trạng như thế nào cô đều đoán được, không cần phí tâm tư suy nghĩ.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé 6 tuổi.
"Bé An không nỡ xa bạn sao?" Sở Ca ngồi xổm xuống, thừa dịp cậu bé không chú ý, chọt chọt vào má của cậu, "Chị cũng không nỡ."
Chung Yến An giơ tay lên che gò má của mình lại, ngay khi cơn tức giận dâng lên, có gì đó ngọt ngào trên môi anh.
Là socola trắng.
Anh ngẩn người, cầm socola, gò má đỏ bừng lên với tốc độ ánh sáng, giống như đang bị cháy vậy.
"Có phải rất ngọt không." Sở Ca ngồi lên tảng đá kế bên xe lăn, đôi mắt cong cong, khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác không thể dời mắt, "Chị biết em thích ăn, nên đã giữ lại cho em đó."
Cậu bé ghét mọi thứ có vị đắng, cho dù là socola nâu có chút vị đắng cậu cũng không ăn, chỉ ăn socola trắng nguyên chất ngọt ngào.
Vì suy nghĩ cho răng của cậu bé nên Sở Ca cho gần hết vào miệng mình.
Chỉ những lúc cậu bé rất tức giận cô mới cầm ra hai miếng để