Editor: Vàng Anh
Beta: 2W
Sở Ca đẩy xe lăn vào phòng khách, bóng đèn bỗng sáng lên.
Cô buông tay đi về phía trước vài bước, thoải mái nhìn xung quanh, "Nhà của anh thật sự cần sửa sang lại, không gian rộng, nhiều chỗ trên tường đang bắt đầu tróc sơn, mặt đất cũng không bằng phẳng."
Khu biệt thự Hoa Đình mở cửa sau khu ở Hạnh Lâm, trang trí do nhà phát triển chỉ có phần cơ bản, sau bao nhiêu năm, thật sự không thể nhìn được.
"Lúc trước tôi vẫn luôn ở nước ngoài, vừa mới trở lại, ngôi biệt thự này không có người ở." Chung Yến An hít một hơi thật chậm và cố gắng hết sức để kiềm chế sự căng thẳng đang dâng trào.
Cô không quay đầu lại.
Chờ đến khi cô thấy dáng vẻ của anh, nhất định sẽ bị dọa.
"Phần cơ bản đã làm xong rồi. Nếu không thay đổi lớn, khoảng một hai tháng nữa là có thể lắp đặt." Sở Ca cười đáp lại quay đầu, "Anh thích phong cách nào?"
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, áo sơ mi trắng buông thõng trên người, cả người gầy chỉ còn bộ xương, làn da trắng bệch ốm yếu.
May là như vậy, cũng có thể nhìn ra ngũ quan của anh rất tinh xảo, xinh đẹp.
Anh vừa nói mình vừa làm phẫu thuật xong, cho nên mới gầy như vậy?
Đoán chừng một thời gian sau khi tịnh dưỡng nhan sắc cũng sẽ được khôi phục.
Ánh mắt của anh rất đẹp, giống như biết nói vậy, vừa sạch sẽ vừa thâm thúy.
Mũi cũng là trời sinh cao và thẳng, môi nhìn hơi nhợt nhạt nhưng hình dáng rất gợi cảm.
Sở Ca chớp chớp mắt, khóe môi cong lên, "Tôi có thể ngồi xuống không?"
Anh có vẻ lo lắng hơn cô.
Chỉ không biết căng thẳng như thế này là do lần đầu tiên gặp một cô gái như cô hay là do tâm trạng không tốt.
"Mời ngồi." Nhịp tim rối bời của Chung Yến An từ từ ổn định lại, khom người cầm chai nước đặt trên bàn trà nhỏ đưa cho cô uống, "Uống nước."
Cô không sợ cũng không thét chói tai.
Lần cuối cùng người khác nhìn thấy mặt anh là vào ngày tiết Thanh Minh*.
(*Tiết Thanh Minh là ngày 4 hoặc 5/4 dương lịch tùy năm)
Anh cùng Hà Sâm đi tảo mộ bố mẹ và bà nội, anh đang chờ Hà Sâm đi lấy xe thì trời mưa to.
Hộ lí không mang ô, anh cũng không mang, người đứng chờ xe cùng bọn họ cho mượn một cái ô.
Lúc anh đưa tay ra đón, đối phương thấy được dáng vẻ của anh, hét ầm lên tại chỗ đã dọa sợ không ít người.
"Cảm ơn." Sở Ca đưa tay nhận lấy nước suối trong tay anh, thấy tay anh gầy còm, mỉm cười nhận lấy nhưng không mở nắp.
Lần đầu tiên gặp mặt vẫn nên cảnh giác một chút.
Mặc dù ở Hoa Đình không có hào* như ở Hạnh Lâm, nhưng cũng không quá kém.
(*Hào là một con mương sâu, rộng, khô hoặc chứa đầy nước, được đào và bao quanh một lâu đài, công sự, tòa nhà hoặc thị trấn, trong lịch sử để cung cấp cho nó một tuyến phòng thủ sơ bộ.)
Thẩm Tiêu cũng có nhà ở Hoa Đình, anh ta ở biệt thự số 1, ngược hướng với bên này.
"Tôi thích một tông màu sáng một chút, hình dáng và chất liệu không nên quá phức tạp, còn nữa không cần quá nhiều vật dụng trang trí." Chung Yến An nhận thấy sự phòng bị của cô, buồn bã buông mắt xuống, "Tối nay đã muộn rồi, ngày mai có thời gian cô hãy qua, khoảng thời gian này tôi đều ở nhà."
Hay là cô sợ anh.
"Vậy cũng được, tôi tên Sở Ca." Sở Ca cười đưa tay ra, "Là hàng xóm của anh."
"Lâm An." Chung Yến An chần chờ đưa tay ra, hơi nắm lấy tay cô, lễ phép buông ra, "Lúc nào cô tới cũng được, mật mã cửa nhà tôi là 061090."
Anh không thể nói thân phận thật sự của mình cho cô.
Trước khi trở về anh có ghé bệnh viện để làm kiểm tra, vấn đề của tim đã khôi phục lại bình thường, coi như an ủi.
"Được." Sở Ca hơi chột dạ.
Cô đã che giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị anh phát hiện cô đang sợ.
Cô nam quả nữ, bộ dạng của đối phương lại có chút đáng sợ, cô không thể nào không cảnh giác được.
Tội phạm cũng rất giỏi ngụy trang.
"Vậy tôi không tiễn cô, ngủ ngon." Chung Yến An cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp hơi bực bội, "Đóng cửa là được, cửa sẽ tự khóa."
"Được, gặp lại sau." Sở Ca đặt chai nước khoáng trong tay xuống, vẫy vẫy tay rồi giả vờ bình tĩnh đứng dậy đi ra ngoài.
Quan sát mấy ngày trước rồi tính sau.
Hình như anh ta vừa mới về nước, lúc cô giới thiệu bản thân, anh không ngạc nhiên chút nào.
Gần hai tháng xuyên đến thế giới này, hình như ngày nào cô cũng lên hot search. Nếu anh ta luôn ở trong nước thì sẽ không bình tĩnh như vậy.
Cho dù là người không theo dõi tin tức giải trí cũng sẽ chú ý đến tin tức về nhà họ Chung.
Cửa phòng khách đóng lại. Bóng người cô gái xuyên qua màn mưa, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Chung Yến An dời mắt, cầm chai nước lên mở nắp uống một hớp, thất vọng nhắm mắt.
"Không phải cô ấy không để ý cậu, chỉ là cô ấy bảo vệ bản thân mình nên hơi phòng bị." Hà Sâm đi từ trên lầu xuống, cười cười, "Cậu không tin cô ấy?"
Rõ ràng lát rất để ý, vừa gặp mặt đã khẩn trương đến rối tung cả lên.
Ban đầu sau khi tiếp nhận Sang Thiêm phải đối mặt với nhiều cổ đông cũ cũng không thấy anh khẩn trương như vậy.
"Dọn dẹp xong?" Chung Yến An ngẩng đầu nhìn anh ta, "Giúp tôi lấy cây nạng."
Hà Sâm nhún vai, quay đầu đi lấy nạng.
Không biết trong khoảng thời gian này cậu ấy đã đi đâu, khí tức u ám đáng sợ trên người cậu ấy đã giảm đi rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên sáng hơn.
Giống như là... tìm được động lực sống.
Thành thật mà nói, thấy cậu ấy như vậy anh rất vui vẻ.
Hà Sâm đi tới lấy cây nạng, tiện tay đưa tới, "Đừng miễn cưỡng bản thân."
Chung Yến An gật đầu, cầm cây nạng thử một chút, cảm giác giống như trước khi thay đổi hình dạng về 6 tuổi vậy, dùng sức nắm chặt, mượn lực của hai tay chống cơ thể lên.
Anh nhất định phải bình phục.
"Tần Chuẩn đang tuyển người, tôi đã sắp xếp nữ vệ sĩ đến xin việc trợ lý, còn nam thì làm tài xế." Hà Sâm đưa tay ra, cả trái tim cũng treo lên, "Nhà tạo mẫu và người của bộ phận quan hệ công chúng cũng sẽ đi qua."
Cậu ấy đứng lên thật?
Đã hơn hai mươi năm không đứng lên, đột nhiên đứng lên như vậy không thể nào lập tức thích ứng như vậy được.
"Xử lí Vương Kiệt và người đại diện của Đường An Nhiễm, đừng công bố thân phận Sở Ca là vị hôn thê của tôi, những thứ khác tùy cậu giải quyết." Trán Chung Yến An đổ mồ hôi hột, mu bàn tay khô trắng bệch lộ cả xương, "Nói với Lục Hành Châu, đổi vai nữ chính của 《 Lưu Quang Kiếm 》, tôi có thể cân nhắc hợp tác với Hành Giả."
Vương Kiệt ỷ vào việc có nhiều mối quan hệ trong giới, tung vô số tin tức để đối phó với Sở Ca, nếu anh không ra tay nữa, danh tiếng của cô sẽ bị hủy hoại.
Hà Sâm gật đầu lần nữa.
Sở Ca không phải là một cô gái không hiểu chuyện gì, ban đêm bị phóng viên đuổi tới phòng làm việc, không lâu sau trên mạng đã có tin tức bôi đen Đường An Nhiễm.
Cũng không thể nói là bôi đen.
Đường An Nhiễm là khách mời do nhãn hàng tài trợ sắp xếp, mặc quần áo trang trọng hơn cả khách mời chính, cố tình chiếm sóng của khách mời chính.
"Dùng nạng không được, ngày mai cậu đổi thành khung tập đi dành cho bệnh nhân tập vật lí trị liệu đi." Chung Yến An mồ hôi đầm đìa., "Hay là không đứng nổi."
Hai chân không có bất kỳ cảm giác nào.
Hệ thống không nói anh phải làm thế nào để hồi phục lại như cũ, chỉ nói chắc chắn sẽ khôi phục.
Sau khi giải thoát cho anh người tiếp theo là ai anh cũng không biết.
"Được." Hà Sâm đưa tay đỡ anh, "Nghỉ ngơi trước đi, hơn hai mươi năm không đứng lên, không vội."
Chung Yến An buông tay ra, ngã xuống xe lăn.
Anh rất gấp.
Hà Sâm lén thở ra, không dám lên tiếng.
Anh càng ngày càng chắc chắn, cậu bé bên cạnh Sở Ca là Chung Yến An, còn tại sao lại như vậy, anh lại không giải thích được.
"Trở về đi, tự tôi có thể được." Chung Yến An chật vật thở hổn hển, mồ hôi như mưa rơi.
Hà Sâm há miệng, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Thấy cậu ấy không còn trầm lặng nữa, anh nên vui mới đúng.
Trời mưa to suốt đêm, hôm sau trời vẫn tiếp tục mưa.
Sau khi kết thúc huấn luyện Sở Ca đến phòng làm việc một chuyến, 6 giờ chiều mới trở về Hoa Đình.
Những hạt mưa rơi xuống như những sợi chỉ mỏng manh, đan xen vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ toàn bộ Hải Thành.
Không khí đầy hơi nước ẩm ướt, nhiệt độ không cao, ngột ngạt đến khó thở.
Dừng xe đi xuống, trong lúc cô vô tình ngẩng đầu, thấy tầng hai của nhà kế bên vẫn còn sáng đèn, tròng mắt liếc qua liếc lại rồi cầm ô quay đầu đi ra ngoài.
Hai ngày tới tạm thời cô không có công việc, tuần tới bố mới có thể hội chẩn, cô có mấy ngày tự do.
Nhấn mật mã mở cửa đi vào nhà bên cạnh, Sở Ca nghiêm túc nhìn vườn hoa, trong đầu đại khái đã có ý tưởng thiết kế.
Đi qua vườn hoa cô cất ô giơ tay lên gõ cửa.
Cửa đi vào nhanh chóng mở ra, không phải người đàn ông tối hôm qua xuất hiện trước mặt cô, mà là một người dì trông chừng 50 tuổi.
"Cô là Sở Ca phải không? Tiên sinh ở tầng hai, cậu ấy nói nếu cô tới thì lên tầng hai tìm cậu ấy." Dì nở nụ cười hòa ái, "Cô uống trà hay uống gì?'
"Không cần phiền như vậy." Sở Ca mỉm cười từ chối, "Cần đổi giày không dì?"
"Không cần." Dì cười đóng cửa, dẫn cô lên lầu.
Sở Ca nhìn xung quanh một lần nữa, thấy căn phòng lạnh hơn và sạch sẽ thoáng mát hơn so với căn phòng mà mình nhìn thấy đêm qua, cô không khỏi cảm thấy có chút háo hức muốn thử.
Trên hiện thực, dự án mà cô đăng ký nhận giải thưởng lớn là để sử dụng cho mục đích thương mại, nhà ở không phải là điểm mạnh của cô.
Trang trí nội thất nhà ở cần tiêu tốn nhiều tâm sức hơn, xem xét nhu cầu của chủ hộ, xem xét mục đích sử dụng của từng ngăn chức năng, yêu cầu về vật dụng trang trí tương đối cao.
"Tiên sinh đang tập đi ở phòng cuối của lối này." Dì dừng lại, hơi ngượng ngùng, "Tiên sinh không thích ồn ào, tôi cũng không dám dẫn cô đến đó."
"Cảm ơn dì." Sở Ca cười, tự ý giơ tay lên gõ cửa, "Anh Lâm, tôi là Sở Ca."
"Vào đi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau cánh cửa.
Sở Ca cắn môi dưới, đưa tay mở cửa đi vào.
Căn phòng với ba mặt cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn mở ra rất trống trải, không có đồ đạc gì khác ngoại trừ một chiếc ghế đen và khung tập đi dùng để tập luyện phục hồi chức năng.
Trên sàn gỗ có một cây nạng, người đàn ông ngồi trên xe lãn nói chuyện với người khác, giọng nói vang lên khắp phòng dễ nghe như tiếng đàn cello vậy.
Sở Ca đóng cửa lại, cúi người nhặt nạng trên mặt đất, mỉm cười ngồi xuống ghế bên cạnh.
Chung Yến An kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại quay đầu, điều khiển xe lăn lướt qua mép giường, thấy cô nhìn anh, hai tai lập tức đỏ lên, "Chào cô."
"Không quấy rầy anh chứ?" Sở Ca cười nhìn anh, "Hình như tôi tới không đúng lúc."
"Không có." Chung Yến An tránh ánh mắt của cô, điều khiển xe lăn lướt tới mép giường, "Tôi muốn thiết kế phòng này thành thư phòng, cô cảm thấy thế nào?"
Căn phòng này có ánh sáng tốt nhất.
Anh hy vọng một ngày nào đó có thể cùng cô ngồi ở chỗ này đọc sách.
"Vào mùa hè ánh sáng sẽ tương đối gay gắt, đây không phải nơi lí tưởng." Sở Ca đứng dậy đi cùng, "Tôi đề nghị là dùng nơi này để làm phòng sinh hoạt cho bố mẹ và con cái, nếu như anh vẫn kiên quyết với ý định ban đầu thì cũng không phải không được, tôi sẽ thiết kế một cái rèm có thiết bị điều khiển từ xa."
Chung Yến An quay đầu nhìn cô, trong mắt đầy kinh ngạc, "Phòng sinh hoạt cho bố mẹ và con cái?"
Anh chưa từng nghĩ xa như vậy.
Có điều căn phòng này thực sự thích hợp cho trẻ em vui chơi, đủ ánh sáng và diện tích rộng.
"Anh Lâm không nghĩ tới vấn đề kết hôn sao?" Sở Ca nhướng mày, "一 Nói chung, khi chúng tôi thiết kế, đầu tiên chúng tôi sẽ xem xét nhu cầu của khách hàng, đó là sử dụng để ở một mình hay là nơi ở cố định cho gia đình trong tương lai. Hướng thiết kế là khác nhau."
"Gia đình." Tai Chung Yến An lại đỏ lên, "Cứ dựa theo đề nghị của cô, để nơi này làm phòng sinh hoạt cho bố mẹ và con cái đi."
Anh muốn kết hôn với cô.
"Được, để tôi chụp lại." Sở Ca lấy điện thoại ra mở khóa, chụp ảnh.
Cô có một bản sao của sơ đồ mặt bằng của biệt thự, bố cục của số 7 và số 6 giống nhau, diện tích cũng giống nhau.
Chung Yến An chờ cô chụp xong, tim lại đập loạn lên, "Cô Sở, cô nghĩ phòng nào thích hợp để làm thư phòng?"
Sở Ca suy nghĩ một chút, nói, "Phòng bên cạnh phòng ngủ chính có ánh sáng tốt, cũng có thể làm thư phòng với phòng ngủ chính thông nhau. Anh có thể vào thư phòng trực tiếp từ lối đi và cũng có thể vào từ phòng ngủ chính. Sự riêng tư được đảm bảo và cửa sẽ không mở được, đồng thời việc đóng cửa sẽ không ảnh hưởng đến các thành viên khác trong gia đình. "
Biệt thự số 6 không thiết kế như vậy.
Đáng tiếc không phải nhà của cô, nếu không cô đã tìm người sửa lại.
"Được, cứ làm theo đề nghị của cô." Chung Yến An không có ý kiến.
Biết là cô chỉ thiết kế nhà cho mình, nhưng trong lòng anh có một loại vui mừng, bọn họ đang bàn cách trang trí phòng tân hôn.
"Ừ, vậy tôi chụp lại." Sở Ca không nghĩ anh lại dễ nói chuyện như vậy, lúc chụp hình lại khóe miệng không nhịn được giương cao.
Trong hiện thực, cô đã gặp phải rất nhiều bên A không hiểu gì cả.
Lúc được giới thiệu thì cứ gật đầu, trong nháy mắt lại đưa ra ý kiến, cái này không được, cái kia cũng không được. Một dự án sửa đi sửa lại vô số lần, cuối cùng lại chọn bản thiết kế ban đầu.
Anh dễ nói chuyện như vậy, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ bề ngoài của anh.
Chắc là cô đã trông mặt mà bắt hình dong rồi, luôn cảm thấy tính khí của anh hơi u ám.
Xem xong phòng ở tầng hai, Chung Yến An dừng xe lăn, buồn buồn lên tiếng, "Phiền cô Sở tự lên tầng ba xem một chút, chân tôi còn chưa tiện."
"Không sao, anh ở đây chờ tôi là được." Sở Ca cười với anh, nhẹ nhàng bước chân lên lầu.
Cô biết bố cục của tầng ba, nhưng cô không biết anh muốn dùng chúng để làm gì.
Chụp hình xong đi xuống, Sở Ca nhìn thấy anh thực