Editor: Vàng Anh
Ông cụ Chung thấy được vẻ khẩn trương của cô, hơi buồn cười, trấn an nói, "Truyền thông không biết rõ nó hơn ông đâu, tối nay nó sẽ không xuất hiện."
Sở Ca thoáng yên tâm, lại cảm thấy vô cùng có lỗi, "Chủ yếu là cháu lo lắng sẽ xấu hổ, dù sao cháu cũng chỉ giúp đỡ, gặp mặt nhau như vậy có hơi không thích hợp."
Ông cụ vô cùng hy vọng Chung Yến An sẽ xuất hiện, cô lại có vẻ kháng cự như vậy cũng không thích hợp.
"Có tin tức của nó ông sẽ thông báo cho cháu đầu tiên." Ông cụ càng nhìn càng thích cô, "Cháu không cần lo lắng cho bố cháu, trước tiên cứ nằm viện theo dõi tình hình, không cần xuất viện gấp."
Cô gái này cả ngoại hình và đức hạnh đều rất tốt, không làm cháu dâu của ông được thì làm cháu gái.
Ông cũng chỉ làm việc nên làm, còn chuyện của hai đứa nhỏ sau này có tiến triển như thế nào ông không biết, cũng không dám hỏi.
"Vâng." Sở Ca ngoan ngoãn trả lời.
Lễ kỉ niệm trăm năm của Sang Thiêm, cô nhớ trong nguyên tác ông cụ cũng không tham sự. Chung Yến An cũng không xuất hiện, anh ta ở bệnh viện để chữa trị, người đại diện anh ta đọc diễn văn là Hà Sâm.
Thời gian là giống nhau, nhưng... hình như tối nay Đường An Nhiễm cũng xuất hiện?
Chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa gặp Chung Yến An?
Cũng không phải không có khả năng này.
Đường An Nhiễm không thể ra mắt với vai diễn trong 《 Cuồng Tín 》 được, nhưng vẫn được nhận vai nữ chính của 《 Lưu Quang Kiếm 》, thời gian so với nguyên tác dường như không chênh lệch mấy.
Trong nguyên tác, trong khoảng thời gian này, cô ấy mới vừa gặp Chung Yến An bị bệnh.
Sở Ca cẩn thận suy nghĩ một hồi, từ từ bình tĩnh lại.
Không sợ, cô chỉ đồng ý giúp ông cụ Chung, cũng không phải muốn gả cho Chung Yến An thật.
Gặp mặt cũng không cần sợ, anh ta thích thì tin không thích thì thôi.
Lễ kỷ niệm được tổ chức tại trang viên của khách sạn thuộc Sang Thiêm, khi Sở Ca và ông cụ đến nơi thì lễ kỷ niệm vẫn chưa bắt đầu.
Qua cửa kiếng xe, có thể nhìn thấy phóng viên truyền thông ở các khu vực, tập trung tấp nập ở hai bên thảm đỏ canh vị trí chụp hình tốt nhất.
Các nhân vật nổi tiếng trong giới có thể đi qua thảm đỏ.
Sở Ca thở nhẹ ra, an ủi mình không được hốt hoảng. Lỡ như Chung Yến An có đến cũng không thể làm gì cô trong tình huống này.
Còn có ông cụ là chỗ dựa cho cô.
"Hơi nhiều người, tối nay xã giao sẽ hơi cực, cháu muốn cái gì nói với ông một tiếng, coi như quà cảm ơn." Ông cụ mỉm cười nhìn cô, "Hoặc là cho cháu biệt thự bến đường Bắc Hồ kia nhé, ngày mai ông kêu Trần Kiền đi làm thủ tục sang tên cho cháu."
"Cháu không thể nhận, cái này quá đắt." Sở Ca bị sự hào phóng của ông cụ dọa sợ, "Cháu không cần cái gì hết, chuyện ông chỉ cần làm chuyện đã đồng ý với cháu là được."
Thật ra cô được dính hào quang của nhà họ Chung rồi, lấy được vị trí người phát ngôn, tài nguyên điện ảnh và truyền hình, Ss với những gì cô đã làm, những phần thưởng này là quá đủ.
"Không nhận cái này thì nhận cái khác, sau này để ông kêu Trần Kiền đi xem thử xem các cô gái trẻ như cháu thích cái gì." Ông cụ cũng không miễn cưỡng cô.
Sức khỏe của thằng nhóc Yến An kia tốt lên rất nhiều, Hà Sâm nói tầm một năm nữa nó sẽ về nhà.
Ông đã sớm được nhìn hình, Yến An thật sự có thể đứng lên.
"Ông nội, ông không cần khách khí như vậy." Sở Ca biết ông đã bỏ qua ý niệm muốn tặng quà cho mình, tâm trạng thả lỏng đi rất nhiều, "Khi nào chúng ta đi thảm đỏ?"
Sở Ca vừa nói, mắt liếc nhìn về phía thảm đỉ, bất ngờ nhìn thấy một cặp bóng lưng quen thuộc.
Là Thẩm Tiêu và Đường An Nhiễm.
Đường An Nhiễm xuất hiện ở lễ kỉ niệm một trăm năm của Sang Thiêm, chuyện này đã đủ gây xôn xao, không biết phóng viên và cư dân mạng sẽ phản ứng như thế nào.
Sáng nay cả mạng xôn xao thông tin người đại diện của cô ấy đã bị cảnh sát bắt đi điều tra, bản thân cô ấy dường như không bị ảnh hưởng gì?
Tính ra cô ấy cũng được gián tiếp coi như là người trong cuộc, lẽ ra cô ấy không nên nghênh ngang xuất hiện trong lễ kỷ niệm này với một vài ngôi sao giải trí.
Chẳng lẽ muốn nói cho mọi người biết, cô ấy không liên quan tới chuyện phạm pháp của người đại diện?
Sở Ca cắn môi dưới, bên tai truyền tới giọng nói ngập tràn ý cười của ông cụ, "Bây giờ đi."
"Được." Sở Ca lên tiếng trả lời rồi tháo dây an toàn ra, chờ tài xế mở cửa, vén váy bước xuống xe.
Trần Kiền đem lễ phục tới, cổ áo ngang vai được làm bằng chất liệu ren màu hồng, kiểu dáng ôm sát với đường khoét sâu chữ V sau lưng, vạt váy bồng bềnh được nạm thủ công những viên kim sa tinh xảo như ngôi sao, trông thơ mộng càng tôn lên làn da trắng mịn của cô.
Cô vừa bước xuống thảm đỏ, trong nháy mắt đã hấp dẫn vô số ánh nhìn.
"Sở Ca!" Các phóng viên giống như tìm được một châu lục mới, bỗng nhiên trở nên ồn ào.
"Ông cụ Chung tới!"
"Tại sao có Sở Ca? Ông cụ không đi cùng với Đường An Nhiễm à?"
"Sẽ không có cuộc tỉ thí giành giật nhau ở đây chứ?"
"Người nào nói chuẩn vậy, tài sản mấy trăm tỉ này, tôi cũng muốn xem một cuộc tỉ thí."
...
Âm thanh ồn ào của phóng viên truyền tới, Sở Ca hơi nâng cằm, xách váy lên đi đến kế bên ông cụ, khoác lên khuỷu tay ông cụ cùng ông bước lên thảm đỏ.
Ánh đèn chớp nháy liên tục, Đường An Nhiễm và Thẩm Tiêu ở phía trước dừng lại, mỉm cười đứng sang một bên, song song nhìn Sở Ca và ông cụ Chung, giống như đang chờ bọn họ vậy.
Ánh mắt Đường An Nhiễm chăm chú nhìn hào quang phát ra từ Sở Ca, trong lòng rất áy náy.
Buổi sáng trước khi người đại diện của cô đi đã nói với cô, sở dĩ quyết định lợi dụng nhà họ Chung để lăng xê là vì thấy ảnh chụp chung của cô và Hàn Mộng Ny ở nhà họ Chung, trong tấm hình đó gò má của Sở Ca được chụp vô cùng rõ ràng.
Nhà họ Chung không phải là một gia đình bình thường, những tin đồn trong giới giải trí sẽ không để ý tới, cũng không đặc biệt phản bác lại những lời đồn đại đối với loại chuyện này.
Người đại diện thấy lăng xê thành công, lập tức lăng xê trắng trợn hơn, lúc này mới chọc giận nhà họ Chung.
Nếu như cô sớm biết hình mình đăng trong vòng bạn bè sẽ gây họa, thì lần trước thấy Sở Ca cô tuyệt đối sẽ không mở lời.
Lần đầu tiên đến nhà họ Chung trong truyền thuyết, đúng thật cô có ý muốn khoe khoang, nhưng cũng chỉ có bạn bè thân thiết mới có thể nhìn thấy.
Cô không nghĩ đầu óc của người đại diện của mình lại khôn lỏi như vậy.
Lễ kỉ niệm tối nay cô phải gặp mặt xin lỗi.
Đường An Nhiễm nghĩ tới đây, vô thức nắm chặt vạt váy.
Ở đầu bên kia của thảm đỏ, Sở Ca cũng đang nhìn Đường An Nhiễm.
Váy của cô ấy không phải là hàng hiệu cao cấp mà chỉ là một chiếc váy hàng hiệu rất bình thường, lớp trang điểm cũng nhẹ nhàng dễ nhìn.
Sở Ca hơi kinh ngạc.
Sự chú ý của mọi người đối với việc khai trương cửa hàng flagship của Lam Mị vẫn chưa giảm xuống, mà quần áo của cô ấy đã tụt hạng rồi sao?
"Hôm kỉ niệm chính mươi năm thành lập, ông nói với Yến An muốn đẩy nó đi thảm đỏ, nói nói chờ đến kỉ niệm một trăm năm rồi đi." Ông cụ nhìn cảnh ồn ào trước mắt, không khỏi tức cảnh sinh tình, "Kết quả nó nuốt lời."
"Anh ấy sẽ trở lại." Sở Ca cười, nhẹ nhàng trấn an, "Anh ấy có thể yên tâm đem Sang Thiêm trả lại cho ông, thì cũng có thể sẽ trở về lấy lại."
Chung Yến An sẽ xuất hiện, chỉ là không phải hôm nay mà là một ngày nào đó trong tương lai.
Vì Thẩm Tiêu và Đường An Nhiễm nói như vậy trong nguyên tác, bây giờ họ biết nhau, nói không chừng sẽ nhanh chóng dẫn tới yêu đương.
"Ông nội cũng hy vọng nó sẽ trở về." Ông cụ xốc lại tinh thần, mặt mày vui vẻ, "Cũng giống như tối nay cháu cùng ông nội đi, cháu cũng là cháu gái của ông nội."
Chắc chắn thằng nhóc Yến An kia lặng lẽ quan sát cô bé.
"Cháu rất vinh hạnh." Sở Ca tinh nghịch cười, "Lát nữa nhận phỏng vấn, cháu có nên lỡ miệng nói ra không."
Ông cụ cười to.
Hình ảnh hai ông cháu đùa giỡn không coi ai ra gì bị nhóm phóng viên chụp lại không sót một khoảnh khắc nào.
Vốn còn tưởng rằng Sở Ca bị người nhà họ Chung bỏ rơi, lúc này bọn họ đều trợn tròn hai mắt không dám tin.
Hai người đi qua thảm đỏ, đi đến lối vào từ bên ngoài thì bị Thẩm Tiêu chặn lại.
"Ông Chung, cháu có thể mượn Sở Ca một chút không, chỉ hai phút thôi." Thẩm Tiêu mỉm cười, "Không có chuyện gì đâu, chỉ nói với nhau đôi câu thôi."
Nụ cười trên mặt Đường An Nhiễm cứng lại, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào.
"Đi đi, ông vào trước với mấy người bạn cũ." Ông cụ Chung liếc nhìn Đường An Nhiễm đứng kế bên, trông cũng không giống như người xấu, sao làm tung ra nhiều tin xấu như vậy.
"Cảm ơn ông Chung." Thẩm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi mở miệng anh ta hoàn toàn không chắc chắn, không nghĩ tới ông cụ lại dễ dàng đồng ý như vậy.
"Vậy ông nội vào trước đi, cháu vào trễ một chút." Sở Ca buông tay ra, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười khéo léo, "Anh Trầm muốn nói gì với tôi."
Đường An Nhiễm buông cánh tay của Thẩm Tiêu ra, theo bản năng nhích sang một bước.
"Tiểu Đường, em vào cùng với ông cụ trước đi." Thẩm Tiêu nhìn Đường An Nhiễm, mặt không thảy đổi nói, "Giúp anh chăm sóc ông cụ."
Đường An Nhiễm cảm kích vẫy vẫy tay cảm ơn, xoay người đuổi theo ông cụ.
Gây ra hiểu lầm lớn như vậy, cô thật sự không nghĩ tới. Càng không ngờ rằng người đại diện thậm chí không nói một lời nói thật, dường như đã làm chuyện bất hợp pháp.
Thẩm Tiêu đưa mắt nhìn bóng người Đường An Nhiễm đuổi theo ông cụ, duy trì nụ cười trên mặt, nhìn về phía Sở Ca, "Vừa đi vừa nói?"
Sở Ca thoáng gật đầu.
Ánh mắt Thẩm Tiêu lướt qua khuôn mặt xinh đẹp và tinh xảo của cô, nhất thời không biết nên mở miệng nói thế nào.
Sáng hôm nay, em họ Hàn Mộng Ny đã tấn công liên hoàn mấy chục cuộc điện thoại, nói muốn tối nay anh phải dẫn Đường An Nhiễm đến lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập của Sang Thiêm.
Anh thực sự không cách nào từ chối, chỉ đành mang người theo.
Anh cũng thấy tin tức trên mạng, phản ứng của Sở Ca không có vấn đề gì, chỉ là... cảm giác tất cả các sự kiện đều có dấu vết của Chung Yến An ở đằng sau.
Thủ đoạn của anh ta không thể nói là độc ác, dù sao mỗi sự kiện đều phù hợp với quy định của pháp luật.
Nhưng chỉ cần anh ta nhắm vào một người hoặc một công ty nào đó, đối phương cũng chỉ có một con đường là bị Sang Thiêm chơi đến chết.
Anh không hy vọng Sở Ca dính dáng với loại người như vậy.
Nhưng đối mặt với Sở Ca, anh hoàn toàn không có lập trường nào để nói như vậy.
Bọn họ không tính là quen thuộc, nhiều lắm là lúc