Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Tần Chuẩn đóng cửa lại, trợn mắt há mồm nhìn bánh bao nhỏ trên ghế sa lon.
Cậu bé trông khoảng sáu bảy tuổi, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, tinh tế, là một cậu bé được giáo dục tốt, ăn mặc như một quý ông nhỏ, không những dễ thương mà còn đẹp trai.
Nhặt được đứa trẻ đẹp như vậy ở ven đường?! Chó mèo hoang cũng không nhặt được con đẹp như vậy đâu!
"Bé An, đây là chú Tần Chuẩn, người đại diện của chị." Sở Ca giới thiệu Tần Chuẩn cho Chung Yến An, "Anh Chuẩn, đây là bé An."
Tần Chuẩn ngồi xuống, nghiêm túc quan sát bánh bao nhỏ.
Ngôi sao nhí trong giới chuyên đóng quảng cáo cũng không được xinh đẹp như vậy, cũng không biết là con của ai, nhìn một hồi, ánh mắt rơi vào Sở Ca, nở nụ cười nịnh nọt, "Anh nghĩ cậu bé này có thể ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí. "
"Bớt mơ mộng đi." Sở Ca nheo mắt, "Paparazzi nói cái gì?"
Khả năng của Tần Chuẩn thực sự không tốt, lại có vẻ ngoài trung bình, khác hoàn toàn với những người đại diện mà cô biết ở hiện thế.
"Bọn họ nói nếu chúng ta không mua trong vòng ba ngày, họ sẽ bán cho trang web." Tần Chuẩn lắc lắc chiếc túi trong tay, lười biếng ngả người ra sau, "Không phải là em mang cậu bé này theo đến Biệt thự của Lục Hành Châu để dọn dẹp thay mẹ rồi trùng hợp đụng phải Lục Hành Châu chứ?"
Như vậy có hơi trùng hợp quá không?
Trùng hợp hôm nay cô nhặt được một cậu bé, còn trùng hợp gặp phải Lục Hành Châu, còn bị paparazzi bắt gặp?
Cô mà có lòng mưu mô như vậy, thì đã sớm nổi từ tám trăm năm trước rồi, cần gì lặn lộn ba năm trời vẫn còn phải diễn vai phụ, phim truyền hình nhiều nhất cũng chỉ nhận được vai người hầu.
Lần này được đóng 《 Cuồng Tín 》là bởi vì Lục Hành Châu biết ơn nên báo đáp, cảm ơn mấy miếng dán chống muỗi của cô trong lần hợp tác trước.
"Đúng vậy, tôi chắc chắn không có ba triệu, việc lộ ảnh bị coi là xúc phạm Lục Hành Châu." Sở Ca cầm túi xách trong tay đi, cúi đầu đổ đồ bên trong ra, "Viên tổng còn tính dựa vào vụ bê bối này để nổi tiếng, dựa vào người khác để được nổi tiếng sao, mơ mộng hão huyền."
Hợp đồng của nguyên chủ vẫn còn thời hạn một năm, cô sẽ phải bồi thường thiệt hại nếu cô chấm dứt hợp đồng sớm nhưng cô không có tiền.
Cho nên không thể làm như vậy được.
"Toàn bộ công ty đều có em là người có hy vọng trở thành sao lớn đấy." Tần Trăn tiếp lời, cười vươn tay với bánh bao nhỏ, "Bé An, xin chào."
Chung Yến An hờ hững nhìn anh ta.
"Bọn nhỏ bây giờ thật sự rất khó giao tiếp, so với cháu trai của anh còn khó đối phó hơn." Tần Chuẩn rút tay về, trịnh trọng nói, "Nếu công ty không thể chi ra ba triệu, cho dù Viên tổng thực sự đồng ý chi tiền, anh ấy chắc chắn sẽ lấy lại của em thông qua các phương tiện khác."
"Tôi không định để cho anh ấy trả tiền." Sở Ca đưa bộ đồ ngủ, "Giúp tôi đưa bé An đi tắm, chân thằng bé không đứng được, cũng không nói chuyện, đi đi."
Tần Chuẩn nghiến răng, lấy đồ ngủ, khăn tắm, bàn chải đánh răng và dép đi trong nhà, không nói gì bế Chung Yến An lên, sải bước đi vào phòng tắm.
Trước tiên sắp xếp cho thằng nhóc này đâu vào đấy, rồi anh sẽ nói chuyện chính sự với Sở Ca.
Quá trình quay phim 《 Cuồng Tín 》 đã kết thúc, cô không được sắp xếp công việc nào khác.
Đắc tội với Lục Hành Châu, sau này càng không chắc là sẽ có công việc tìm tới cô.
Bọn họ là một công ty giải trí nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cũng chỉ có một nghệ sĩ có thể kiếm tiền, nếu có tài nguyên thì trước tiên phải lựa chọn kiếm tiền.
Với tính khí keo kiệt của Viên tổng, nói không chừng không những đóng băng cô mà còn bắt cô bồi thường.
Việc chấm dứt hợp đồng cũng khó.
Hợp đồng của cô vẫn còn một năm nữa, riêng khoản tiền bồi thường thiệt hại đã là năm triệu* nếu chấm dứt sớm.
(*năm triệu NDT khoảng 17,8 tỉ VND)
Cô ký hợp đồng ba năm qua, tổng số tiền kiếm được chưa đến năm triệu, số tiền đã trừ thuế vào trong tay cô còn chưa tới hai triệu*, tất cả đều dùng để chữa bệnh cho bố nuôi, cho nên hiện tại không có tiền.
(*hai triệu NDT khoảng 7,1 tỉ VND)
Tần Chuẩn hơi đau lòng.
Đặt Chung Yến An xuống bồn rửa mặt, anh nhìn xung quanh rồi kêu Sở Ca mang một chiếc ghế đẩu vào.
Cháu trai lớn của anh mới bảy tuổi không thích người ta nhìn mình tắm, thằng nhóc này chắc cũng vậy, để nó tự tắm thì tốt hơn.
"Anh không giúp thằng bé tắm rửa sao?" Sở Ca khiêng một chiếc ghế đẩu bằng nhựa vào phòng tắm, cau mày nghi ngờ, "Hai người đều là đàn ông, cũng không được sao?"
"Bọn nhỏ bây giờ khó mà khuyên chúng, em đi ra ngoài trước, khi nào xong việc anh sẽ đến." Tần Chuẩn xua tay, "Nếu có thời gian, em đi dọn dẹp phòng đi."
Sở Ca nhún vai một cái, nghiêng đầu đi ra ngoài.
Chung Yến An cúi đầu, cả người đều đỏ ửng, tim đập bịch bịch.
Cũng may Tần Chuẩn không cởi quần áo trước khi gọi Sở Ca vào, nghe cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ, hình như Sở Ca gặp phải chuyện khó khăn gì?
Sang Thiêm có thể giải quyết vấn đề chấm dứt hợp đồng của cô, cảnh sát chắc chắn sẽ không tìm thấy gia đình anh, chỉ cần cô nguyện ý chứa chấp anh.
Hà Sâm là người đáng tin cậy nhất với anh, nếu anh em họ của anh thấy thông báo của cảnh sát cũng không anh sợ, Hà Sâm sẽ giải quyết. Trước sinh nhật anh có ghi hình lại mấy video, sáng sớm mai có một cuộc họp, mấy anh em họ cũng có tham gia.
Giải quyết xong chuyện này, anh sẽ nghĩ biện pháp để cho Sở Ca dọn ra khỏi nhà trọ.
Nếu đi theo cô sống chung với nhau, thì nhà trọ này không ở được.
Quá đơn sơ.
"Vòi hoa sen trong phòng tắm là nước nóng bên trái và nước lạnh bên phải, nếu hiểu thì cháu cứ gật đầu." Tần Chuẩn đặt ghế đẩu vào buồng tắm, quay đầu nhìn anh, "Có dễ dàng hơn không?"
Chung Yến An gật đầu.
Tần Chính thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dặn dò tắm rửa xong tắt vòi hoa sen rồi bế cậu vào trong bồn tắm, "Được rồi, xong rồi thì nhớ gõ cửa kính, chú lúc nào cũng ở bên ngoài, nhớ xả nước bồn cầu."
Chung Yến An gật đầu một lần nữa.
Tần Chuẩn cười một tiếng, sau khi ra ngoài thì đóng cửa lại.
"Anh Chuẩn, em muốn giải nghệ." Sở Ca nghe động tĩnh quay đầu nhìn anh tâ, giọng nói nghiêm túc, "Tôi muốn lợi dụng mấy tấm hình này để cho Viên tổng không muốn hủy hợp đồng cũng phải hủy hợp đồng."
"Giải nghệ?" Tần Chuẩn còn hơi mơ màng, "Bệnh của bố em không cần chữa nữa? Sau khi giải phẫu thuốc uống mỗi tháng cũng mất đến mấy ngàn*, còn phải kiểm tra định kì, làm sao em có thể chi trả trong thời gian dài được."
(*1 ngàn NDT khoảng 3,5 triệu VND)
Sở Ca đang định nói, điện thoại của Tần Chuẩn bỗng đổ chuông.
Anh ta liếc dãy số trên màn hình, vội ra dấu đừng lên tiếng, ý bảo cô khoan hãy nói tiếp, "Là Viên tổng, chắc cũng không phải tin tức tốt gì."
Sở Ca ngã người xuống sô pha, phiền não ôm lấy hai tay.
Không biết Viên tổng nói cái gì với Tần Chuẩn, mà trông Tần Chuẩn kinh sợ đến đòi mạng, đối phương cũng không thấy được bộ dáng rúc cổ của anh ta, giống như đang ở công ty bị ai giáo huấn vậy, không ngừng cười lấy lòng.
Sở Ca muốn đạo anh ta một cái.
Sau khi nghĩ lại, người đại diện dựa vào nghệ sĩ để kiếm tiền, nguyên chủ cũng không nhiều tiền, Tần Chuẩn tự nhiên cũng không được công ty tin tưởng.
Cũng giống như cô ở hiện thế vậy, có hậu thuận không có nghĩa là được quyền lên mặt, có thể làm cho người khác tình nguyện kính trọng mới là thực lực, từng bước từng bước làm từng hạng mục mới có thể đi đến giải thưởng.
Đây mới thật sự là uy tín.
Kiên nhẫn đợi năm phút đồng hồ, Tần Chuẩn kết thúc cuộc gọi với Viên tổng, vứt điện thoại di động đi, đau lòng liếc Sở Ca một cái, nặng nề