Túc Khê suy đi nghĩ lại, đặt trong sân một hòn giả sơn, một giàn nho, một bộ bàn ghế đá, cứ như vậy, cuối cùng cũng có chút hơi thở của cuộc sống, không kém với đình viện hoa lệ của Lục Văn Tú bọn họ bao nhiêu.
Túc Khê làm xong tất cả những việc này, trong lòng vô cùng tự hào.
Tới lúc ăn cơm chiều, thấy nhân vật trong trò chơi vẫn chưa trở về, nàng liền thoát ra trước đi ăn cơm chiều.
….
Mà ba ngày này đối với Lục Hoán, là ba ngày thanh tĩnh khá hiếm thấy.
Sau khi đám người hầu rời đi, một mình hắn chiếm giữ nơi này, không ngừng tiến hành tu sửa nơi này, nghĩ ít nhất có thể ấm no, đứng vững ở trong phủ Ninh Vương.
Hắn có kế hoạch rõ ràng, rất tiết kiệm, chia một đồng tiền thành ba đồng tiền để tiêu, bởi vì thấy được hy vọng, cho nên cũng không cảm thấy vất vả.
Ngoài ra, một ít vết tích và bẫy rập hắn bố trí ngoài Sài Viện ba ngày này vẫn chưa bị động vào, mà trong phòng cũng không còn điều kỳ diệu khó hiểu nào xảy ra nữa, điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tốt nhất không nên có người đột ngột tới tiếp cận hắn.
Nhưng mà, có lẽ là ba ngày trước sau khi từ trong suối nước lạnh như băng đi lên, không kịp sưởi ấm, cả người đông lạnh cứng ngắc trong không khí mùa đông rét lạnh, một đường từ dòng suối trở về chỗ ở, khiến gió thổi lạnh, ba ngày này hắn vẫn cảm thấy thân thể hơi nặng nề.
Đáng lẽ bị phong hàn, nên cuộn trong chăn ngủ một giấc là được rồi.
Nhưng không biết có phải do ba ngày này hắn một nắng hai sương, vất vả làm việc hay không, tích lại thành nguyên nhân gây bệnh, lúc này hắn khiêng một bó củi trở về, vậy mà cảm thấy bước chân như nhũn ra, cả người hơi rùng mình.
Lục Hoán cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ, đẩy cổng tre ra.
Hắn vừa buông củi trêи lưng xuống, đột nhiên tầm mắt cứng lại…
Chỉ thấy bốn con gà trong khoảng sân trống biến thành hai mươi sáu con! Kêu ầm ĩ một vùng, sắp làm đổ cả hàng rào chắn vốn không lớn đi!
Ngoài ra, cái sân đã trở nên không giống như sân của hắn, không biết bị ai đưa lương thực tới, còn đưa tới giàn nho và hòn giả sơn!
Lại nữa? Lại có người lén vào được?
Trong lòng Lục Hoán nhảy dựng, đột nhiên sắc mặt trở nên khó coi, ném đống củi, bước nhanh vào phòng, kiểm tra một vòng, đi tới mở tủ quần áo ra, chỉ thấy, trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo mới được xếp chỉnh tề, vừa nhìn đã biết vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Nếu là mấy ngày trước hắn còn có thể ung dung thản nhiên, chờ người trong chỗ tối tự lộ ra dấu vết, bị mình bắt được và xem rốt cuộc hắn có mục đích gì, nhưng hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, hắn thật sự không nhịn được.
Rõ ràng hắn
chỉ là một thứ tử trong phủ Ninh Vương, không hề có giá trị lợi dụng, lại liên tục tặng mấy thứ này đến cho hắn – chẳng lẽ không biết nếu bị người khác của phủ Ninh Vương phát hiện, có người đang giúp đỡ hắn, cũng sẽ cùng bị Ninh Vương phu nhân làm hại sao? Chẳng lẽ không sợ sao?
Rốt cuộc vì cái gì? Rốt cuộc người đó đang toan tính gì?
Chưa kể, mỗi lần đều thừa dịp hắn đi vắng, lặng lẽ lẻn vào, còn không biết đã dùng biện pháp nào ẩn nấp vào, chẳng lẽ là cao thủ? Có khả năng cũng không phải là người của phủ Ninh Vương? Nhưng mà ngoài phủ Ninh Vương, ai có thể biết rằng trong phủ Ninh Vương có một thứ tử hèn mọn như mình chứ?
Cảm giác bị xâm nhập vào sào huyệt này, làm cho trong lòng Lục Hoán phẫn nộ mà siết chặt, cũng khiến cho hắn không chú ý tới một tia ấm áp, gợn sóng khác thường vừa dâng lên nơi đáy lòng, ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy được.
Hắn tái mặt, trong đôi mắt tối đen tràn đầy không tin tưởng và đề phòng.
Hắn bước ra khỏi phòng, nắm chặt nắm đấm, hô lên với Sài Viện trống rỗng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Vì sao lại nhiều lần tặng đồ cho ta?”
“Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
--- Nếu không phải để hại ta, nếu thật sự là muốn giúp ta, vì sao vẫn không xuất hiện, chỉ lén làm sau lưng?
--- Nhưng có thể nào, thật sự không có ác ý sao?
Thế nhưng sau khi Lục Hoán la hét xong, cả Sài Viện vẫn vô cùng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xào xạc của bông tuyết rơi xuống.
Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, hít vào một hơi, có lẽ là máu nóng dâng lên, rồi hắn bệnh thương hàn mấy ngày liên tiếp tới nay sắp không chống đỡ được, đầu nặng nề ong ong một hồi, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch.
Hắn quay vào trong phòng, đóng cửa lại thật mạnh.
….
Di động của Túc Khê hết pin, cũng không biết trong khoảng thời gian mình ăn cơm đã xảy ra chuyện gì, nàng ăn rất nhanh trong căn tin bệnh viện, mới dưới sự giúp đỡ của y tá, rất nhanh quay lại trong phòng bệnh.
Trở lại phòng bệnh, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra sạc pin.