Ngài Dampier cầm hai đồng đi, Lâm Vũ Tầm xoay đầu lại nhìn Trình Hào: “Chúng ta vào ăn cơm đi.
”
Trình Hào cùng cậu đi vào trong phòng.
Đối với chuyện ngài Dampier chạy tới đòi tiền thuê nhà anh cảm thấy không cao hứng, nhưng thật ra thì ngài Dampier có sai không, không có.
Phòng ở là của hắn, hắn và Lâm Vũ Tầm đã nói ở thêm người phải thêm tiền, Lâm Vũ Tầm cũng đồng ý, như vậy hắn đòi thêm tiền cũng không sai.
Chỉ có thể trách bọn họ quá nghèo.
Vào phòng, Lâm Vũ Tầm liền mở túi nhựa cậu mang về ra.
Cậu lấy ra từ trong túi ba cái bánh mì vừa dài vừa bự mà ngày đó từng cho Trình Hào ăn, còn lấy ra từng cái xúc xích hình chữ nhật thô to như cánh tay của Trình Hào.
Ngoài ra, cậu còn lấy ra một bình mứt hoa quả ướt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, còn có khăn mặt cùng xà phòng.
“Đây là để cho anh.
” Lâm Vũ Tầm đem khăn mặt, bàn chải đánh răng các loại đưa cho Trình Hào, người như Trình Hào, nhất định là muốn rửa mặt.
“Cảm ơn.
” Trình Hào nhận.
“Anh còn cần gì không? Tôi không biết anh còn thiếu cái gì, cũng chỉ mua cho anh những thứ này… Tôi cho anh tiền, anh tự đi mua đồ anh muốn nhé?” Lâm Vũ Tầm hỏi.
Ngày cậu cứu Trình Hào có giúp Trình Hào thay đổi quần áo, rất chắc chắn trên người Trình Hào ngoại trừ hộ chiếu, thì không hề có tiền.
“Không cần.
” Trình Hào nói, đương nhiên là anh thiếu đồ, ví dụ như quần áo anh cũng rất thiếu, nhưng anh ngại lấy tiền của Lâm Vũ Tầm.
Lâm Vũ Tầm có chút mất mát, nhưng nhanh chóng đi lấy dao, cắt bánh mì cùng xúc xích.
Cậu cắt hai mảnh bánh mì, thoa mứt hoa quả thật dày rồi gắp một mảnh xúc xích dày bỏ lên, đưa cho Danny, lại làm một cái, đưa cho Trình Hào.
Trình Hào thấy thế vội vàng nói: “Cậu tự mình ăn đi, tôi không cần phiền toái như vậy.
” Anh trực tiếp cầm bánh mì gặm là được.
Thấy Trình Hào không nhận, Lâm Vũ Tầm chỉ có thể tự mình ăn, nói với Trình Hào: “Anh ăn nhiều một chút, tôi và Danny ăn không nhiều, anh có thể ăn hết chỗ còn lại.
”
“Cảm ơn, nhưng nhiều như vậy tôi ăn không nổi.
” Trình Hào cười nói, anh cắt xúc xích còn lại làm ba phần, cầm một phần, sau đó vừa gặm bánh mì, vừa ăn xúc xích.
Trong lúc đó anh còn thử bình mứt hoa quả lỏng kia, hắn học Lâm Vũ Tầm trét một chút lên bánh mì của mình, kết quả mới ăn một miếng, liền ăn không vô nữa.
Trái cây kia ướp quá ngọt rồi! Quả thực chính là đổ cả lọ đường vào… Không, đây thật ra là một lọ đường đúng không?
Trình Hào không đến nỗi không ăn đồ ngọt, nhưng thứ ngọt như vậy, anh ăn không nổi.
Trình Hào không động đến mứt hoa quả nữa, tiếp tục ăn bánh mì xúc xích.
Anh ăn một nửa cái bánh mì, mà xúc xích cũng chỉ ăn một phần ba kia.
Khẩu vị anh rất lớn, cũng không thể ăn hết thịt của người ta —— cho dù xúc xích này giá rất rẻ, nhưng đối với Lâm Vũ Tầm cùng Danny mà nói, chắc cũng là thứ tốt.
“Anh ăn thêm đi.
” Lâm Vũ Tầm cầm phần xúc xích còn lại đưa cho Trình Hào.
Trình Hào nói: “Tôi đã no rồi, cậu ăn đi.
”
“Anh chỉ ăn một chút như thế đã no rồi?” Lâm Vũ Tầm hỏi.
Trình Hào nói: “Thương thế của tôi tốt lắm rồi, không cảm thấy đói bụng nhiều nữa.
”
Trình Hào không ăn, kết quả còn lại hai khối xúc xích lớn, Lâm Vũ Tầm cho Danny một khối, nhưng không ăn một khối khác như dự tính.
Trình Hào chỉ có thể nói: “Xúc xích này đã mở ra, không ăn sẽ hư, cậu ăn đi.
”
Lâm Vũ Tầm do dự một chút, cầm xúc xích cắn từng miếng nhỏ, ăn hết sức chăm chú, giống như đang ăn sơn hào hải vị vậy.
Trình Hào nói: “Ừ, cậu nên ăn nhiều một chút, cậu đang ở tuổi lớn, phải ăn nhiều thịt một chút, rau dưa hoa quả cũng phải ăn, như vậy mới có thể dinh dưỡng cân đối.
”
Lâm Vũ Tầm nghe Trình Hào nói, suy tư.
Trong xúc xích mà Lâm Vũ Tầm mua về, hẳn là có rất nhiều bột, cho nên dù cho hai người Lâm Vũ Tầm cùng Danny ăn thật nhiều, cũng không đến nỗi không tiêu hóa được.
Chờ ăn xong, Trình Hào tiếp tục làm thầy giáo.
Anh dạy Danny học từ đơn, rồi dạy Lâm Vũ Tầm dùng tiếng phổ thông đọc đoạn văn mà anh đã viết.
Vì để có thể học chữ tốt hơn, Lâm Vũ Tầm lấy ra mấy quyển vở không biết từ nơi nào.
Ban ngày Trình Hào đã nhìn xung quanh trong phòng quá, nhưng không tìm được vở… Lâm Vũ Tầm thật sự rất biết giấu đồ.
Đương nhiên, làm cho Trình Hào kính nể nhất, không phải Lâm Vũ Tầm biết giấu đồ vật, mà là Lâm Vũ Tầm chỉ đọc đoạn văn kia của anh mấy lần, vậy mà thuộc, chỉ là lúc đọc, có vài chữ đọc không chuẩn mà thôi.
Mà sau khi cậu sao chép mấy lần… Cậu đã biết viết chính tả rồi!
Thiên tài thật là khiến người ta đố kỵ.
Trình Hào cảm khái nhìn Lâm Vũ Tầm, nếu như anh có bản lĩnh của Lâm Vũ Tầm, lúc trước phỏng chừng sẽ không đi đánh quyền, mà là đi thi Bắc Đại, Thanh Hoa rồi!
Một đứa trẻ như vậy, thật sự không thể mai một!
Ngày này, bọn họ ngủ rất sớm như cũ.
Sáng ngày hôm sau, Trình Hào không bỏ qua việc đánh thức Danny như hôm trước, mà gọi Danny dậy.
Danny bị đánh thức cũng không hề không vui, trên thực tế, nó cực kỳ cao hứng, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười.
Trình Hào liền mang theo Danny có dáng vẻ như vậy, cùng Lâm Vũ Tầm đến trường học, cọ bữa sáng miễn phí.
Cơm trưa ở trường học vẫn có chút thức ăn mặn, bữa sáng thì không có, ăn vô cùng đơn giản, như ngày hôm nay, chính là ăn bánh mì quét mứt hoa quả lỏng, còn có cà rốt cùng khoai lang.
Trình Hào đói bụng quá sức, lúc ăn không lãng phí một chút nào, hai người Lâm Vũ Tầm cùng Danny cái gì cũng ăn, không kiêng ăn chút nào, mà trong đám học sinh đến ăn điểm tâm, có người liếm phần mứt hoa quả trên bánh mì, ăn một chút khoai lang, còn lại ném qua một bên không ăn.
Cái người chia thức ăn thấy cảnh này rất tức giận, hùng hùng hổ hổ nói không ngừng, cảm thấy những người kia không nên lãng phí đồ ăn.
Đại khái là cảm thấy hành vi của những người kia quá mức đáng ghét, chờ Trình Hào yêu cầu thêm món ăn, hắn một hơi cho Trình Hào ba cái bánh mì trét mứt hoa quả ướt.
Trình Hào thiếu chút nữa ăn không nổi.
Ngày đó, Trình Hào vẫn giống những ngày trước, ban ngày ở nhà dưỡng thương, dạy dỗ Danny, chờ Lâm Vũ Tầm trở về.
Ngày này, đến năm giờ rưỡi Lâm Vũ Tầm mới trở về như trước, lúc trở về, cậu mang theo một cái túi nhựa như cũ.
“Ngày hôm nay cậu mua cái gì ăn vậy?” Trình Hào cười hỏi.
“Ngày hôm nay tôi mua hot dog.
” Lâm Vũ Tầm nở nụ cười với Trình Hào, một bộ cầu khích lệ.
“Giỏi quá!” Trình Hào cười nói.
Lâm Vũ Tầm thấy Trình Hào cao hứng, đôi mắt cười đến híp lại, sau đó lập tức mở túi nhựa trên tay ra.
Trong túi ngoại trừ cái bánh mì lớn, còn có