Note: Chương này dài quá trời nè~
Ngày hôm sau làm xong việc, Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đi xã khu cửa hàng mậu dịch, mua một ít giấy trắng, cùng một ít cọ vẽ màu sắc rực rỡ cho Danny.
Cả xã khu nghèo này cũng chỉ có một cửa tiệm bán đồ như thế, lúc bọn họ đi mua, người phụ nữ da đen bán hàng giật mình nhìn bọn họ một cái, mới lấy ra cọ vẽ, tiện tay xóa đi vết bẩn phía trên.
Ở đây, rất ít người mua những thứ không thể ăn không thể uống như vậy.
Đời trước Trình Hào không học qua vẽ vời, nhưng mấy thứ như giấy và cọ vẽ không thiếu, trường học thì có phát, nguyên chủ Trình Cẩm Hạo càng không cần phải nói, ở nơi tấc đất tấc vàng như Hương Cảng, nhà hắn còn có phòng vẽ tranh.
Nhưng đối với Danny mà nói, đây cũng là lần đầu tiên nó có được thứ như vậy.
Ngay cả Lâm Vũ Tầm, thích giấy và cọ vẽ kia không buông tay, sau khi về nhà lấy ra sờ so.ạng đến mấy lần.
Nhưng cậu thả xuống không nhìn rất nhanh, bắt đầu cùng Trình Hào làm sủi cảo.
Trình Hào đặc biệt nhớ đồ ăn Trung Quốc, nhưng đáng tiếc rất nhiều đồ ăn hiện tại bọn họ không có điều kiện để làm, cũng không mua được, cũng may sủi cảo thì có thể...!Hôm nay bọn họ mua một chút thịt heo, chuẩn bị làm sủi cảo thịt heo.
Trình Hào không có người nhà, trước đây ăn tết, đều trải qua ở đội thể dục, khi đó mọi người thường thường cùng nhau làm sủi cảo, tuy rằng Trình Hào không biết nấu cơm, nhưng đối với làm sủi cảo, cũng hiểu rõ một chút.
Lâm Vũ Tầm cũng biết làm sủi cảo, khi cậu và cha còn ở cùng nhau, mỗi cuối năm đều sẽ làm sủi cảo ăn.
Hai người cùng nhau hòa bột, cùng nhau làm sủi cảo, cùng nhau luộc sủi cảo, cuối cùng bưng ra một chậu sủi cảo lớn nóng hầm hập, nhìn là biết ăn ngon.
Chậu sủi cảo lớn đặt ở giữa bàn, trước mặt mỗi người còn để một cái đĩa nhỏ làm đĩa đựng thức ăn.
Lâm Vũ Tầm bóp một ít tương cà vào cái đĩa của mình và Danny, lại bóp cho Trình Hào.
Trình Hào thấy thế không chút do dự mà đưa tay ra: "Không cần cho tôi tương cà, tôi trực tiếp ăn."
Anh thích ăn sủi cảo chấm dấm chua cùng tương ớt, thêm chút tỏi giã cũng tốt, mà tương cà thì thôi.
Trình Hào gắp một cái sủi cảo, trực tiếp cắn một miếng.
Sau đó...!
Biểu tình Trình Hào có chút vặn vẹo.
Thịt heo này, sao lại có mùi khó ăn vậy?
Có phải là chủng loại heo ở nước ngoài với Trung Quốc khác nhau không?
Trình Hào thất vọng hết sức, hai người Lâm Vũ Tầm cùng Danny lại ăn thật cao hứng.
Nhìn bọn họ ăn cao hứng, tâm tình Trình Hào cũng tốt hơn.
Được rồi, tuy rằng thịt heo khó ăn, nhưng cũng không phải không thể ăn...!Ngẫm lại cuộc sống chỉ có thể gặm bánh mì lúc trước, thịt heo này cũng có thể chấp nhận được.
Trình Hào cầm lấy chén sữa bỏ để bên cạnh, nói với Lâm Vũ Tầm: "Nào, cụng ly!"
Lâm Vũ Tầm không hiểu ra sao nhìn Trình Hào.
Trình Hào dùng ly của mình đụng một cái vào ly của Lâm Vũ Tầm, cuối cùng nói: "Sau này, chúng ta chính là người một nhà, nên giúp đỡ lẫn nhau mà sống."
Viền mắt Lâm Vũ Tầm đỏ.
Mỗi ngày Trình Hào đều sẽ tiến hành huấn luyện cường độ cao, chớp mắt một cái, đã đến thứ ba, lại có so tài mới.
Mấy ngày nay anh ăn ngon rèn luyện cũng nỗ lực, thân thể lại cường tráng một chút, đối với thi đấu sắp tới, cũng có nhiều tự tin.
Nếu như George không cho sắp xếp cho anh mấy tay đấm thực lực rất mạnh.
Buổi tối, Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm cùng đến quán bar lão George.
Trình Hào không tính để Lâm Vũ Tầm đi, mà Lâm Vũ Tầm kiên trì, anh đành mang người tới, miễn cho Lâm Vũ Tầm ở một mình trong nhà lo lắng.
Trận đầu ngày hôm nay, không phải Trình Hào đánh, mà là hai người Dice cùng Seth đã từng đánh với Trình Hào.
Trình Hào cảm thấy lão George cũng rất thú vị, hắn xếp cho hai người từng thua dưới tay anh đánh với nhau...!
"Trình Hào, anh cảm thấy trong bọn họ ai sẽ thắng?" Lâm Vũ Tầm hỏi.
"Seth." Trình Hào nói, dựa theo kinh nghiệm của anh, Seth sẽ thắng, đương nhiên, cũng có thể xảy ra bất trắc.
Nói đến đây, trận thi đấu mà anh từng tham gia trước đó, anh thắng thật ngoài dự liệu.
"Tôi muốn đi đặt cược." Lâm Vũ Tầm nói.
"Đi đi." Trình Hào nói, lại hỏi: "Cậu dự định đặt cược bao nhiêu?"
Lâm Vũ Tầm nói: "Một đồng?"
Trình Hào nghe vậy nở nụ cười: "Ít nhất phải năm đồng! Ha ha, cậu thử đi đặt một ván xem!" Với tính cách của Lâm Vũ Tầm, sẽ không đặt cược quá nhiều tiền, Trình Hào rất yên tâm về cậu.
Lâm Vũ Tầm đi đặt cược, Trình Hào nghiêm túc nhìn lên thi đấu.
Cuộc tranh tài này, đánh đại khái 15 phút mới phân ra thắng bại, mới đầu Dice chiếm thượng phong, sau đó vẫn không thể thắng Seth, tâm trạng của hắn liền trở nên kém, một khi tâm trạng kém, hắn liền thua.
Trận thứ hai, chính là Trình Hào thi đấu, mà đối thủ của anh, là nhân viên bán bảo hiểm Nick.
Rất rõ ràng, lão George muốn cho anh chậm rãi đánh với tất cả tay đấm ở đây.
Đương nhiên anh cũng rất tình nguyện làm như vậy, hiện tại anh cần thiết phải tiến hành thi đấu nhiều một chút, để bộ thân thể này có thói quen thi đấu, có thói quen chịu đòn.
Nick đã đánh quyền ở đây rất nhiều năm, thực lực không thể khinh thường, cho nên lúc khán giả đặt cược, song phương đều có người đặt.
Lâm Vũ Tầm đặt tiền cược năm đồng, đánh cược Trình Hào thắng.
Cậu là do Trình Hào mang đến, theo lý thì không thể đặt cược, nhưng bây giờ tiền đặt cược song phương hầu như ngang hàng, cậu lại chỉ đặt cược năm đồng, đương nhiên không ai ngăn.
Trình Hào không có khả năng vì để thắng ba, bốn đồng, mà đánh quyền kiểu giả dối.
Khi Trình Hào lại một lần đứng ở trên võ đài, trong lòng có quyết tâm tất thắng.
Việc đánh quyền thay đổi nhân sinh mà anh nói với Lâm Vũ Tầm trước đó, cũng là nói với chính mình.
Đời trước, vừa bắt đầu tại đội quyền anh tỉnh, kỳ thực anh cũng không phải người có thiên phú nhất, cũng không phải người có điều kiện thân thể tốt nhất, nhưng người kiên trì đến cuối cùng là anh.
Anh vẫn nhớ, cuộc sống của mình khi còn bé có bộ dạng gì.
Anh sinh ra ở thập kỷ chín mươi trong một cái thành phố nhỏ, tất cả bạn cùng lứa đều là con một, từ nhỏ nhận hết sủng ái, lúc tan học, luôn có tiền tiêu vặt mua đồ ăn vặt ở cửa trường học.
Nhưng anh không có.
Sau đó trường học ra quy định trong vòng 200 mét trước cửa trường học không thể mua đồ ăn vặt, trong lòng anh rất vui vẻ, bởi vì như vậy, thì không cần lo lắng việc bạn học lôi kéo anh cùng đi mua đồ ăn.
Còn có, mẹ của anh, là bị bệnh qua đời.
Lúc đó vì chữa bệnh, trong nhà mượn rất nhiều tiền, thường thường có người đến đòi nợ, nhưng bọn họ không còn tiền, lúc nghèo nhất, ngay cả tiền mua thức ăn bọn họ cũng không bỏ ra nổi.
Cha mẹ anh tận lực không để anh thua thiệt, mà tất cả những điều này, hắn đều nhìn ở trong mắt.
Anh không muốn cuộc sống như thế, anh hi vọng con trai mình có thể cơm áo không lo, cho nên anh mới có thể kiên trì rèn luyện ngày qua ngày, cuối cùng thu được thành công.
Người đánh quyền, không có vẻ quyết tâm, thì không thắng được người khác.
Chỉ là, Trình Hào có vẻ quyết tâm, người khác cũng có.
Nhân viên bán bảo hiểm Nick nói rất nhiều dưới đài, lên đài, dường như cả người lại biến thành người khác.
"Trình, cậu biết không, tôi có bảo hiểm, cho nên...!Tôi không sợ bị thương." Nick nói với Trình Hào, nói xong, anh ta liền không chút do dự nhắm về phía Trình Hào.
Sự công kích của anh ta cực kỳ nhanh, dồn Trình Hào đến rào chắn, mà Trình Hào cũng tiến hành phản kích rất nhanh...!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Dù cho Trình Hào đã tiến nhập trạng thái đặc thù, vẫn có chút không chống đỡ được, trên mặt của anh đã trúng một đòn, tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng anh sẽ không bỏ qua.
Kỳ thực cái này cũng là cơ hội tốt, có thể để anh được đến rèn luyện, trở nên mạnh hơn!
Trình Hào không ngừng phòng thủ, trên người đã trúng thật nhiều đòn, gặp phải tình huống như thế, một ít tay đấm mới vừa bắt đầu đánh quyền sẽ theo bản năng mà lùi bước, không dám tiếp tục tiếp tục đánh, mà Trình Hào không ở trong số đó.
Anh đã quen thuộc với việc chịu đòn từ lâu, anh sẽ tìm tìm tất cả cơ hội để công kích.
Cho nên dù Nick rất lợi hại, cũng đã trúng không ít đòn từ anh, khi anh lại một lần nữa tung đòn đánh vào ngực Nick...!Nick ngã xuống, không bò dậy nổi.
Trình Hào có chút ngốc.
Anh biết rõ, thực lực của Nick không chỉ có vậy.
Thậm chí, cuộc tranh tài này nếu tiếp tục nữa, người thắng hẳn là Nick.
Nhưng mà Nick thua.
Trình Hào đi về phía Nick, kéo Nick lên, bọn họ ôm một cái.
"Tại sao anh lại ngã xuống?" Trình Hào thấp giọng hỏi, khán giả xung quanh đều đang hoan hô, còn có người đang mắng Nick, cho nên câu anh hỏi, chỉ có Nick có thể nghe được.
"Tôi không sợ bị thương, nhưng cũng không muốn bởi vì đánh với cậu mà hại mình không thể làm việc cả tháng...!Cậu biết không? Mỗi tháng tôi đều có thể kiếm được ba trăm đồng!" Nick nói: "Hiện tại người mua bảo hiểm càng ngày càng nhiều, cậu có muốn mua một cái hay không?"
Mới đánh xong một trận quyền anh, hô hấp của Trình Hào rất gấp gáp, nghe được mấy lời nói của Nick, lại nghi hoặc: "Công việc của anh thu nhập không thấp, tại sao còn muốn đánh quyền?"
"Tôi muốn có một căn nhà thuộc về riêng tôi." Nick nói: "Hơn nữa tôi bắt đầu đánh quyền trước, sau đó mới đi làm nhân viên bán bảo hiểm.
Lúc tôi đánh quyền có mua cho mình bảo hiểm, phát hiện thì ra tiền tôi mua bảo hiểm, một phần rất lớn được chia cho nhân viên bán bảo hiểm, tôi dứt khoát tự mình đi làm nhân viên bán hàng, mua bảo hiểm cho mình."
Mấy ngày nay, Trình Hào tiếp xúcvới rất nhiều người trong xã khu này, phát hiện trong đó có không ít người, đều sống mơ mơ màng màng.
Bọn họ xưa nay đều chỉ để ý đến hôm nay, không quản ngày mai.
Nick xem như là hiếm thấy trong số đó, có mục đích theo đuổi.
"Anh sẽ thành công." Trình Hào nói.
"Đương nhiên!" Nick nói: "Cho nên cậu muốn mua bảo hiểm không?"
"Xin lỗi, tôi không có tiền." Trình Hào nói.
"Được rồi..." Nick thất vọng đầy mặt.
Lúc Trình Hào cùng Nick xuống đài, thấy được Carpenter.
Nick vừa nhìn thấy Carpenter, nói: "Carpenter, anh tiên đoán ai thắng? Có phải là anh lại cảm thấy Trình Hào thất bại không?"
Carpenter không thể nhịn được nữa: "Cậu ngậm miệng!"
"Được rồi, nể tình anh đã mua bảo hiểm của tôi." Nick nói.
Nick nhanh chóng rời đi, Carpenter nhìn về phía Trình Hào: "Cậu cân nhắc thế nào rồi?"
"Tôi đồng ý ký kết hợp đồng với anh." Trình Hào nói.
"Cậu rất thông minh, chọn con đường tốt nhất dành cho mình." Carpenter nói: "Ngày mai chúng ta có thể ký kết hợp đồng, sau đó cậu chuyển tới chỗ tôi ở."
"Chờ đã...!Ở với anh?" Trình Hào cả kinh.
"Đương nhiên, tay đấm vừa mới vào nghề, đều ở cùng một chỗ với người đại diện của họ, cậu cần phải tiếp nhận một ít huấn luyện." Carpenter nói.
"Tôi có thể tiến hành huấn luyện ở nhà mình không? Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không lười biếng, bảo đảm sẽ hoàn thành tất cả huấn luyện, anh sắp xếp thi đấu, tôi cũng đều sẽ tham gia." Trình Hào nói.
Nhưng mà lông mày Carpenter nhíu lại thật chặt: "Đây là không thể, tôi cần phải thấu hiểu tình trạng của cậu."
"Vậy...!Có thể để cho hai đứa em cảu tôi đến ở cùng không?" Trình Hào lùi lại hỏi việc khác.
Tình huống bây giờ, anh không thể không quản Lâm Vũ Tầm cùng Danny.
Xã khu nghèo rất loạn, nếu anh không ở đây, Lâm Vũ Tầm hoặc là Danny bị người khác khi dễ thì phải làm sao bây giờ?
"Tôi không phải làm từ thiện." Carpenter cau mày.
Trình Hào nói: "Chi tiêu cuộc sống của bọn họ tôi tự trả"
"Tôi không thích trong nhà có quá nhiều người."
Song phương trò chuyện có chút không vui vẻ.
Carpenter rất xem trọng Trình Hào, cũng nguyện ý bồi dưỡng Trình Hào, nhưng hắn cũng không tính nhận hai đứa em của Trình Hào, việc nuôi nấng giáo dục hai đứa nhỏ choai choai, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa hắn không thích người xa lạ ở trong nhà của hắn.
Nhưng đối với Trình Hào mà nói, ở vào thời điểm này, anh không thể không quan tâm đến Lâm Vũ Tầm cùng Danny.
Về phần thuê phòng ở gần nhà Carpenter...!Carpenter cũng không ở nơi này, khu vực nhà Carpenter ở, Trình Hào không có thể gánh vác tiền thuê nhà.
"Xin lỗi, tôi không thể mặc kệ em trai tôi."
"Cậu chắc chắn chứ? Trình, cậu hẳn phải biết cậu chỉ đánh quyền ở đây, là không thể có lối ra, hơn nữa tôi đã xem cậu thi đấu, kỹ xảo của cậu khá ổn, nhưng cậu cần thêm huấn luyện chuyên nghiệp, " Carpenter nói.
"Tôi chắc chắn." Trình Hào nói.
Yêu cầu của Carpenter, Trình Hào lý giải được.
Lúc này không phải là thời đại Internet, thậm chí ngay cả điện thoại di động cũng không có, liên lạc với nhau chủ yếu dựa vào điện thoại bàn hoặc là trực tiếp tới cửa.
Đối với Carpenter mà nói, một tay đấm không đặt ở dưới mí mắt, thật sự quá không tiện.
Carpenter nói: "Trình, tôi có thể thấy, cậu rất tự tin, nhưng đánh quyền không phải đơn giản như vậy! Người cậu tiếp xúc đều là một ít tay đấm nghiệp dư, mới luôn luôn thắng, bây giờ, cậu không thể so sánh với võ sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa cậu là người da vàng, có rất ít người da vàng đạt được thành tích trên sàn thi đấu quyền anh..."
Carpenter không tiếp tục nói hết, nhưng Trình Hào hiểu ý của hắn.
Xem ra trong mắt Carpenter, anh có giá trị, nhưng giá trị cũng không lớn.
Trình Hào nói: "Mấy ngày nữa, anh có thể trở lại nhìn tôi thi đấu."
Kỳ thực nếu Carpenter không chủ động đưa ra yêu cầu, Trình Hào cũng không dự định tìm người đại diện quyền anh bây giờ, bởi vì thực lực hiện tai của anh còn chưa đủ.
"Được..." Carpenter đáp lại, không nói gì nữa.
Trình Hào cười cười với hắn, bắt đầu nhìn những người khác thi đấu.
Carpenter cùng Trình Hào trò chuyện, Lâm Vũ Tầm đều nghe được, tâm tình đặc biệt phức tạp.
Thu nhập ngày hôm nay của Trình Hào là 140 đồng.
Khi đối chiến giữa anh và tuyển thủ càng ngày càng lợi hại, danh tiếng của anh ở quán car bắt đầu tăng, thu nhập của anh cũng tương ứng tăng lên.
Mà tiền này vẫn rất ít, đổi nhân dân tệ chỉ khoảng bốn ngàn.
Nhưng mà, tại nơi này, có một số người chưa chắc có thể kiếm được bốn ngàn một năm.
Trình Hào đang đổ mồ hôi ở quán bar lão George, Trình Diễn Tề đã đến nước Mỹ.
Ông không tìm được con trai của mình.
Anh trai ông sắp xếp trường học và gia đình sống nhờ cho con trai ông, con trai ông cũng không đến trường học đó báo danh, mà gia đình sống nhờ kia, không tồn tại.
Trình Diễn Tề đã mấy ngày không ngủ, cũng ăn không vô, cả người gầy đi trông thấy, nhưng vẫn không tra được.
Muốn tìm một đứa trẻ ở một quốc gia to lớn, xa lạ, nói nghe thì dễ?
Thậm chí Trình Diễn Tề suy đoán, có lẽ con trai ông đã gặp bất trắc.
Ông tín nhiệm người anh trai cùng cha cùng mẹ, giao con trai của mình cho người anh trai, không ngờ cuối cùng lại nhận được một kết quả như thế.
Mà chuyện này, đương nhiên không thể có liên quan đến anh trai ông, bên trong sợ là có bút tích của anh chị em ông.
Như vậy, ông và anh trai ông có thể trở mặt thành thù, ông không còn con trai, tương lai chia tài sản, bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi?
Trình gia lục đục với nhau, Trình Diễn Tề đã biết từ nhỏ.
Ông không thích mấy thứ đó, liền dứt khoát nghĩ biện pháp tránh đi, ở thời điểm những người khác tranh cướp giành giật tiến vào công ty, ông chạy đi học nghệ thuật.
Xưa nay ông cũng không hi vọng quá nhiều, cũng không cần quyền kinh doanh công ty.
Nhưng, ông không tranh không đoạt, vậy mà còn có người mưu hại đến đầu ông.
Trình Diễn Tề che dạ dày của mình, nôn ra một trận, ông ói ra rất lâu, cuối cùng không còn gì để phun ra.
Con trai còn chưa tìm được, ông cũng không tính rời khỏi nước Mỹ, nhưng ông dự định làm ra một ít thay đổi.
Trình Diễn Tề bắt xe đi nhà sách, mua tất cả các loại sách liên quan đến phương diện tài chính.
Từ nhỏ sống ở Trình gia, mưa dầm thấm đất, kỳ thực ông hiểu rất rõ việc làm ăn, chỉ là trước đây cố gắng không suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nhưng bây giờ, ông có thể ngẫm lại.
Bang New York ở ôn đới, một năm bốn mùa nhiệt độ cũng không cao, cho dù là tháng bảy, nhiệt độ bình quân cũng chỉ có hai mươi mốt độ.
Lúc Trình Hào xuyên việt tới, là cuối tháng tám, mà thời gian trôi rất nhanh, sắp tiến vào tháng mười.
Trời sắp lạnh.
Sau khi Carpenter nói chuyện với Trình Hào, biến mất nửa tháng, trong thời gian nửa tháng này, mỗi tuần Trình Hào đều sẽ đến quán bar lão George đánh hai trận, tổng cộng đánh bốn trận.
Bốn trận này, anh đều thắng.
Lão George sắp xếp cho anh đối thủ mạnh dần lên, rất đúng dịp, anh cũng dần dần trở nên mạnh mẽ.
Có lúc, thậm chí Trình Hào cảm thấy, lão George đang huấn luyện anh, nếu không sao có khả năng tri kỷ như thế?
Nhưng anh biết là không phải.
Lão George làm như thế, hoàn toàn là vì buôn bán của quán bar.
Trong quán bar lão George có một tay đấm người da vàng, từ yếu đến mạnh, chiến thắng lần lượt từng tay đấm trong quán rượu...!Việc này giống như một bộ phim dài tập, khiến khán giả không dứt được.
Ít nhất, hiện tại trong quán rượu lão George, thì có một đám người tới vì anh, đến quán bar lão George, là để nhìn anh đánh quyền.
Lúc những người này vừa tới, nhìn thấy anh đứng ở trên đài, sẽ không nhịn được nghi vấn, cảm thấy một người chưa thành niên như anh sao có thể luôn thắng, quá nửa là đánh giả vờ.
Ban đầu bọn họ thường sẽ đặt anh thua.
Nhưng anh thường sẽ thắng.
Làm ăn của quán bar lão George, tốt hơn rất nhiều.
Thân thể Trình Hào cũng rắn chắc rất nhiều.
Ngày này là thứ tư.
Mấy ngày nay Trình Hào tham gia bốn lần thi đấu, mỗi lần thi đấu đều có thể lấy hơn 100 đồng, cho tới bây giờ, khoản để dành của anh và Lâm Vũ Tầm, đã đạt đến kinh người: tám trăm đồng.
Tuy rằng ở New York có rất nhiều nhân viên có thu nhập một tháng tầm tám trăm đồng, nhưng đối với Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm mà nói, số tiền kia đã không ít.
Cho nên, ngày hôm qua, Trình Hào bảo Lâm Vũ Tầm nghỉ việc.
Công việc của Lâm Vũ Tầm tốn quá nhiều thời gian, lại học không được gì, ban đầu, anh đã từng nghĩ tới việc để Lâm Vũ Tầm nghỉ làm, nhưng khi đó trong nhà không có khoản tiết kiệm, không có thu nhập ổn định, Lâm Vũ Tầm chắc chắn không chịu, anh cũng không đề cập tới.
Hiện tại không giống như vậy, bây giờ bọn họ đã không cần chút tiền từ công việc kia của Lâm Vũ Tầm.
Nhưng dù vậy, Lâm Vũ Tầm vẫn không muốn nghỉ làm như cũ, cuối cùng là Trình Hào biểu thị công việc này lãng phí thời gian huấn luyện của mình, cuối cùng Lâm Vũ Tầm mới đồng ý nghỉ việc.
Sau đó vào hôm nay, ngày thứ hai Lâm Vũ Tầm nghỉ làm, Trình Hào dự định