Lão George gọi bác sĩ tới, tuy rằng cũng không có tác dụng gì.
Cuộc chiến đấu này Carpenter thắng, nhưng lúc trên võ đài hắn đã trúng nắm đấm của Trình Hào, xuống lôi đài lại bị Claude đánh một cú, mặt đều sưng lên, khóe miệng cũng rách da.
Hắn kiềm chế không nổi mà phát ra tiếng "Ash", trợn mắt nhìn Claude.
Lão George nháy mắt với Trình Hào để Trình Hào đem Claude đi, nói với Carpenter: "Carpenter, ông bạn già, đứa nhỏ này là tên ngốc, cậu không cần tính toán với cậu ta."
Carpenter cùng lão George là bạn bè cũ, vài năm trước lão George còn giúp Carpenter, Carpenter cũng sẽ không tính toán, thế nhưng: "Tôi bị người ta đánh ở chỗ ông, ông phải cho tôi phí tổn thất tinh thần!"
"Không thành vấn đề!" Lão George thật cao hứng mà đồng ý.
Carpenter cầm tiền, cũng không vui vẻ được bao nhiêu: "Thật là, rõ ràng là tôi xem trọng Trình Hào trước, kết quả bị ông chiếm tiện nghi..."
Khóe miệng lão George nhất thời câu lên.
Nói tới Trình Hào, Carpenter liền nghĩ tới người đánh mình một quyền, không nói những cái khác, cú đấm của người này, khí lực thật sự rất lớn...!
Nếu như có thể bồi dưỡng cậu ta thành tay đấm...!
Trong lòng Carpenter lóe lên ý nghĩ này, nhưng bỏ qua rất nhanh, người này có chút ngốc thì thôi đi, còn đánh hắn một quyền!
Carpenter cầm phí ra sân phong phú rời đi, mà vào lúc này, hai người Trình Hào cùng Claude, đang ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi cùng nhau ăn hamburger.
Trình Hào có chút áy náy với Claude, vừa nãy Claude giúp anh ra mặt đánh Carpenter, cảm tình của anh đối với Claude liền phức tạp hơn.
Lấy mấy cái hamburger người khác đưa cho mình hamburger chia cho Claude, Trình Hào nghiêm túc nói cám ơn, lại nói Claude sau này không nên tùy tiện đánh người: "Lúc người khác bắt nạt cậu thì cậu có thể hoàn thủ, nhưng không được vô duyên vô cớ đánh người, biết không?"
Claude gật đầu, mà không nhất định sẽ nhớ—— với trí nhớ của cậu ta, hơn nửa chỉ chớp mắt liền quên mất lời này.
Lúc này, trên đài có người khác ở thi đấu, Trình Hào vừa xem so tài, vừa cùng Claude nói chuyện: "Tương lai cậu muốn làm cái gì?"
"Tôi muốn có công việc." Claude suy nghĩ một chút nói.
Suy nghĩ của cậu ta rất giản dị, Trình Hào hỏi: "Tại sao?"
"Có công việc, liền có cơm ăn." Claude nói.
"Trước đây cậu chưa từng có việc làm à?"
"Từng có, mà rất nhanh lại không còn." Claude rất mất mát.
Trình Hào thấy Claude trả lời như vậy, không có bất ngờ chút nào.
Rất nhiều công việc, Claude đều không thể đảm nhiệm được, thậm chí ngay cả tên của mình cậu ta cũng không biết viết.
Đối với cậu ta mà nói, đánh quyền thật sự là một công việc cực kỳ hiếm thấy, có thể giúp cho cậu ta nuôi sống mình.
Nếu như cậu ta không học đánh quyền, không thể đánh quyền, lão George sẽ không che chở, để cho cậu ta ở trong nhà, vậy cuộc sống sau này của cậu ta, sẽ biến thành dạng gì?
Trình Hào chỉ vào võ đài nói: "Đánh quyền chính là công việc, nội dung công việc của nó, chính là tại lên võ đài thi đấu với người ta, cậu chỉ cần đánh thắng, có thể có rất nhiều tiền."
Claude nhìn võ đài, trong mắt có ánh sáng: "Có thể ăn thịt mỗi ngày không?"
"Đương nhiên có thể." Trình Hào nói.
Claude nở nụ cười, trước tiên lấy thịt bên trong hamburger ra ăn trước, sau đó mới ăn bánh mì bên ngoài.
Trình Hào nhớ lại lúc trước, Chester cũng moi xúc xích trong sandwich ra ăn trước, rồi lại nghĩ tới Lâm Vũ Tầm thích để dành đồ ăn ngon đến cuối cùng.
Trình Hào đem cái hamburger có vị ngon nhất bỏ vào trong ngực, sau đó liền đi tạm biệt với lão George, thuận tiện lấy tiền của mình ngày hôm nay.
Tuy rằng ngày hôm nay anh chỉ có thể lấy một phần trăm tiền đặt cược, nhưng chân con muỗi dù nhỏ nữa cũng là thịt!
Kết quả, lão George cho anh một trăm đồng.
"Được nhiều tiền như vậy á?" Trình Hào hơi kinh ngạc.
Lão George nói: "Đương nhiên không, tuy rằng ngày hôm nay cậu và Carpenter thi đấu có rất nhiều người đặt cược, nhưng theo lý cậu chỉ có thể được chia năm mươi đồng...!Còn lại là trích phần trăm tiền cậu bán đồ."
"Bán đồ trích phần trăm?" Trình Hào có chút giật mình, anh biết bán rượu có thể được trích phần trăm, nhưng anh chưa từng bán mà.
"Từ sau khi cậu đến, hamburger trong quán vẫn bán rất khá." Lão George nói.
Trình Hào: "..."
Lão George lại hỏi: "Cậu bị thương, nhất định phải quay về à? Tôi nhớ nhà của cậu có chút xa...!Cậu có thể ở tại chỗ của tôi."
"Em trai tôi còn ở nhà chờ tôi." Trình Hào nói.
Lão George nói: "Vậy cậu mau trở về đi thôi."
Ngày hôm nay, trận thi đấu giữa Trình Hào cùng Carpenter tương đối trễ, tranh tài xong lại trì hoãn thêm một quãng thời gian, cho nên lúc rời khỏi quán bar, đã qua nửa đêm.
Trên đường, anh đi ngang qua trung tâm giải trí của xã khu, xem một nhóm người trẻ tuổi tới đó tụ họp, trong đó thậm chí có không ít vị thành niên.
Tất cả những người kia đều ăn mặc ngăn nắp, bọn họ đeo đồng hồ đeo tay có nhãn hiệu, đeo nhẫn dây chuyền, mặc áo khoác hai lớp dành cho nam, khoác khăn choàng lông trên vai, giày đều là da cá sấu,thoạt nhìn hoàn toàn không hợp với người trong xã khu này.
Nhưng bọn họ đúng là người trong cái xã khu này.
Bọn họ đều là tên trộm hoặc là tội phạm lừa đảo trong cái xã khu này.
Bọn họ sẽ đi sang xã khu khác trộm đồ, bán lấy tiền rồi, liền dùng toàn bộ để sống phóng túng, mặc quần áo đủ mọi màu sắc rêu rao khắp nơi...!Bọn họ thích người khác dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ.
Trình Hào biết bọn họ không phải người tốt, mà cũng biết, chính bọn họ cũng không muốn như vậy.
Bọn họ như vậy, chủ yếu là do giáo dục thiếu hụt, bất kể là gia đình dạy dỗ, hay trường học giáo dục.
Trình Hào đi ngang qua chỗ tập hợp của những người kia không bao lâu, liền thấy từ kia trong chỗ tập hợp lao ra rất nhiều người, những người này đều chạy xe gắn máy, bọn họ đột nhiên chuyển động tay lái, vặn tay ga đến mức tận cùng, cuối cùng chỉnh cho chiếc xe phát ra tiếng "Brừm brừm", gào thét trên đường phố vào ban đêm.
Bọn họ lái xe, thậm chí còn dùng đá đập cửa thủy tinh của các căn hộ xung quanh.
Trình Hào đi đến gần nhà, vừa ngẩng đầu, liền phát hiện cửa sổ phòng mình ở còn lộ ra ánh đèn.
Chắc chắn là Lâm Vũ Tầm còn chưa ngủ.
Trình Hào sờ sờ cái mũi bị thương của mình, rón rén lên lầu, sau khi vào cửa, liền phát hiện trong phòng truyền ra mùi hương.
Lâm Vũ Tầm đang ngồi ở trên bàn ăn, vừa đọc sách vừa viết cái gì đó, trong nồi bên cạnh, còn nấu canh thịt bò.
"Trình Hào!" Nghe âm thanh, Lâm Vũ Tầm cao hứng ngẩng đầu lên, sau đó biểu tình lại thay đổi.
Mặt Trình Hào vừa bầm vừa sưng...!
"Ngày hôm nay lão George sắp xếp cho tôi đánh với Carpenter, trên mặt của tôi trúng một quyền." Trình Hào giải thích.
Lâm Vũ Tầm cắn chặt môi.
Trình Hào lấy ra hamburger mà mình giữ lại cùng một trăm đồng mà lão George đưa, cho Lâm Vũ Tầm: "Nào, ăn hamburger đi! Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi còn muốn nói với cậu đây."
Nghe Trình Hào nói, Lâm Vũ Tầm ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Hào.
Trình Hào múc hai bát canh, đưa cho một bát cho Lâm Vũ Tầm, vừa uống vừa nói, đem chuyện của Claude nói cho Lâm Vũ Tầm.
Nghe nói mẹ Chester chết rồi, sắc mặt Lâm Vũ Tầm thay đổi: "Bà ấy chết rồi?"
"Cậu biết bà ấy à?" Trình Hào hỏi.
"Trước đây bọn tôi từng là hàng xóm." Lâm Vũ Tầm nói: "Khi đó mẹ tôi không có tiền, chúng tôi tìm một cái cao ốc bỏ hoang để ở, bọn họ cũng ở bên trong."
"Cao ốc bỏ hoang?" Trình Hào có chút ngạc nhiên.
Lâm Vũ Tầm chỉ vào phía tây nói: "Ở bên kia có mấy tòa nhà nguy hiểm, đã không còn điện nước, nếu có người trả không nổi tiền thuê phòng, sẽ đi vào trong đó ở, nhưng thời gian chúng tôi ở cũng không lâu...!Sau đó mẹ tôi kiếm được tiền."
Lúc nói đến "Kiếm được tiền" biểu tình trên mặt Lâm Vũ Tầm khá khó coi.
Trình Hào biết tâm tư của cậu, anh cười cười: "Khi đó cậu từng gặp Claude à?"
Lâm Vũ Tầm nói: "Từng gặp, anh ta rất ngốc, lúc đó tuổi không nhỏ, vẫn còn đi tìm mẹ.
Khi đó thường thường có người bắt nạt anh ta, anh ta sẽ không để ý tới những người kia, nhưng nếu có người chọc giận anh ta, anh ta sẽ nắm lấy những người kia ném đi."
Trình Hào uống hết canh, cả người cũng ấm: "Chúng ta đi ngủ sớm một chút đi."
Bệnh của Lâm Vũ Tầm đã khỏi, cái cặp nhiệt độ mượn của Beverly cũng đã lén lút trả lại, mà mặc dù khỏi bệnh rồi, trong một khoảng thời gian cũng dễ lây, cho nên Danny còn ngủ một mình.
Trình Hào tắm rửa sạch sẽ chui vào chăn, hỏi: "Khi nào có lò sưởi?" Nhắc tới cũng kỳ, ở cái xã khu nghèo này, rất nhiều người ngay cả công việc cũng không có, nhưng trong phòng bọn họ thuê đa phần đều có lò sưởi, còn có TV, tủ lạnh, máy giặt, các loại thiết bị điện.
"Qua ít ngày nữa, cần phải có." Lâm Vũ Tầm nói.
Trình Hào đáp một tiếng, mơ mơ màng màng ngủ.
Ngày hôm sau Trình Hào tỉnh lại, đã hơn tám giờ sáng.
Anh rời giường, rửa mặt, sau đó liền ôm Danny một cái, ném Danny tới giữa không trung, rồi lúc Danny rơi xuống thì tiếp được.
Danny nở nụ cười, còn cười ra tiếng.
"Danny cười rộ lên thật là đẹp mắt." Trình Hào hôn một cái lên trán của nó, nói với Lâm Vũ Tầm: "Lâm Vũ Tầm, bây giờ cậu cũng càng ngày càng đẹp trai!"
Lâm Vũ Tầm nghe vậy đỏ mặt.
Trình Hào nói mấy câu với bọn họ, rồi đến chỗ lão George.
Lúc anh đến chỗ lão George, Arabella đang ở trong sân quét tước, nhìn thấy anh, Arabella mở cửa: "Trình thân mến, chào buổi sáng!"
"Arabella, chào." Trình Hào nói: "Lão George thức dậy chưa?"
"Anh ấy còn chưa dậy, nhưng Claude đã thức dậy." Arabella nói, mà bà vừa dứt lời, Claude liền đi ra.
Claude mặc quần áo cũ của lão George trên người có chút căng thẳng, mà khi cậu ta nhìn thấy Trình Hào, ngay lập tức liền giương tay, nét mặt biểu lộ một nụ cười thật to: "Trình!"
"Claude, chào." Trình Hào cười chào hỏi cậu ta.
Claude rất cao hứng: "Chào buổi sáng!"
Bữa sáng phải đợi lão George dậy mới ăn, nhưng Arabella cho bọn họ mỗi người một cái sandwich bacon, Trình Hào ăn xong sandwich, liền mang theo Claude đi vận động.
Chỉ qua một buổi tối, Claude liền quên mất hơn nửa những gì Trình Hào dạy ngày hôm qua: "Hít đất là cái gì?"
Trình Hào trực tiếp gục xuống, làm cho cậu ta xem.
Tuy rằng Claude có chút dốt nát, đầu óc không dùng được, nhưng vẫn bắt chước được người khác, thấy Trình Hào làm như thế, cậu ta liền nằm sấp xuống theo, hít đất.
Trình Hào thấy thế, liền cùng cậu ta huấn luyện chung.
Chờ Trình Hào không kiên trì được nằm sấp xuống...!Claude cũng gục xuống.
Trình Hào nằm trên mặt đất nhìn Claude đồng dạng nằm trên mặt đất, nhưng mặt không đỏ không thở gấp, một bên thở d.ốc một bên hỏi: "Cậu...!không...!sao không làm tiếp? Mệt mỏi? Hô..."
Claude mờ mịt nhìn Trình Hào: "Tôi học theo anh."
Trình Hào: "..." Được rồi...!
Trình Hào vẫn rất hài lòng đối với thân thể nguyên chủ, trước đây mặc dù Trình Cẩm Hạo không trải qua huấn luyện cường độ cao, nhưng tố chất thân thể vẫn tốt.
Nhưng hiện tại anh gặp Claude.
Trình Hào phát hiện, lượng huấn luyện khiến cho mình mệt bở hơi tai, chỉ khiến Claude thở mạnh.
Thật là