Đối mặt với suy đoán lung ta lung tung của những người kia, lão George nổi giận: "Dừng lại!"
Những gia trưởng kia nhìn thấy lão George tức giận có chút sợ hãi, nhưng nhanh chóng tranh nhau gào lên: "Ông phải bồi thường tiền!"
"Cái tên này ở nhà của ông, chắc chắn có liên quan đến ông, ông nhất định phải bồi thường tiền!"
"Không phải ông rất thích tên khốn kiếp này sao? Tại sao không đền tiền?"
...!
Những người này căm tức nhìn lão George, dáng vẻ lưu manh vô lại.
Ở trên thế giới này, bất kể là quốc gia nào, dáng vẻ của mấy người khó chơi, chẳng khác nhau lắm.
Trình Hào có chút lo lắng lão George bị tức điên, không ngờ khi anh nhìn sang, lại phát hiện lão George cùng Arabella tức thì tức, vẫn rất bình tĩnh.
Lão George thậm chí cười lạnh một tiếng: "Cho dù tôi thích người này thì sao, lẽ nào tôi không thể tìm được đồ thay thế chắc?"
Những người kia đều sững sờ, lời lão George nói cũng đúng, tướng mạo Claude rất phổ thông, thậm chí có chút xấu, cho dù lão George coi cậu ta là tình nhân, hay bởi vì đồng tình mà thu lưu cậu ta, thì sau khi cậu ta gây sự, đổi một người khác hoặc là từ bỏ cậu ta, mới là lựa chọn bình thường.
Ở đây, vì sống tiếp, cái gì cũng có người làm...!Chỉ cần có tiền, thì không cần lo lắng không tìm được tình nhân.
Hơn nữa...!Những người này nhìn Trình Hào một chút.
Thiếu niên bên cạnh lão George, thoạt nhìn xuất sắc hơn nhiều so với Claude.
Trình Hào căn bản không biết những người này suy nghĩ thế nào, anh rõ ràng cảm giác được Claude có chút sợ hãi —— cả người cậu ta đều đang run rẩy.
"Tôi phải đi, chuyện ở đây không liên quan gì đến tôi." Lão George nói.
"Không, ông không thể đi!" Những gia trưởng kia muốn ngăn lão George, mà vừa lúc đó, có một đám người từ bên cạnh lao ra, bọn họ tách những gia trưởng kia, che chở lão George ở chính giữa.
Bọn họ đều là nhân viên làm việc trong quán rượu, Seth mới vừa gọi điện thoại thông báo.
Người làm việc trong quán bar lão George, mỗi một người đều đầy vẻ hung tướng, nhìn liền biết không dễ chọc, những gia trưởng kia nhìn thấy những người này, không dám tiếp tục náo loạn.
"Ông thật sự muốn từ bỏ Claude?" Có người hỏi.
Lão George hỏi ngược lại: "Tại sao tôi không thể bỏ?"
"Xin ông, cầu xin ông mau cứu con trai của tôi!" Cái người phụ nữ lúc trước biểu hiện đặc biệt hung hãn, còn mấy lần nỗ lực đánh người, đột nhiên khóc với lão George.
Những người khác cũng không dám náo loạn, dồn dập cầu xin: "Tôi không trả nổi tiền chữa bệnh, cầu xin ông."
"Ông có thể không bỏ cậu ta được không?"
"Ngài là một người lương thiện, ngài thật sự dự định mặc kệ nó sao?"
...!
Quyền chủ động lập tức liền trở lại tay lão George, Trình Hào đột nhiên phát hiện mình có chút non nớt —— kỳ thực cho dù trước đó anh không nghĩ kế, lão George cũng có thể xử lý mọi chuyện thật tốt.
Ở trong lịch sử nguyên bản, lão George thậm chí mang theo Claude tiến vào đấu trường quyền anh, tranh đoạt chức vô địch thế giới!
Sự tình đến lúc này, cách giải quyết đã vô cùng đơn giản.
Cuối cùng quả thật cũng giải quyết rất đơn giản, toàn bộ những gia trưởng kia đều đồng ý phương án lão George cho bọn họ —— lão George sẽ trả tiền thuốc men cho những đứa trẻ bị thương, nhưng bọn họ cũng không thể khởi tố Claude.
Dù sao thì cách giải quyết kiểu đó rất phiền phức, bọn họ thậm chí phải mời một luật sư.
Cuối cùng, sau khi trả cho cục cảnh sát một khoản tiền, bọn họ mang theo Claude trở về nhà, mà vào lúc này, trời đã tối rồi.
Cũng chính là lúc này, Trình Hào chú ý thấy Claude không đúng lắm.
Điểm này được khẳng định sau khi bọn họ về nhà —— Claude vừa về tới nhà lão George, liền khóc lớn lên: "Đừng đuổi tôi đi!"
"Cậu bình tĩnh một chút." Trình Hào nỗ lực khuyên can cậu ta, nhưng không có tác dụng, Claude càng khóc càng lớn tiếng.
Hôm nay lão George chạy tới chạy lui, lúc này không chỉ mệt mỏi, còn rất đói, hiện tại lông mày nhíu lại thật chặt, cũng không muốn để ý tới Claude, nhìn về phía Trình Hào: "Trình Hào, cậu cũng biết, tôi muốn một võ sĩ quyền anh, mà không phải một đứa trẻ chỉ biết khóc."
Hắn nói xong, quay người đi lên lầu.
Arabella cười cười nói: "Tôi đi làm chút đồ ăn."
Claude đứng tại chỗ, mờ mịt đầy mặt, cậu ta nhìn chằm chằm về phía Trình Hào: "Trình..."
Trình Hào cầm hai găng tay, ném cho cậu ta một cái: "Mang vào, lên đài."
Claude đeo găng tay, leo lên võ đài.
Trình Hào nói: "Đến tấn công tôi."
"Không, không..." Claude khóc lên.
"Tấn công tôi!" Trình Hào nói: "Cậu phải nghe tôi!"
Claude vẫn lắc đầu, Trình Hào nói: "Tưởng tượng tôi thành người làm hư mắt kính của cậu! Tấn công tôi!"
Claude ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trình Hào.
Trình Hào lại nói: "Không phải cậu rất phẫn nộ sao? Dũng cảm một chút!"
Claude vung nắm đấm ra.
Cậu ta một bên khóc, một bên vung nắm đấm, dường như muốn đem tất cả phẫn nộ phát tiết ra.
Trình Hào luôn luôn né tránh, rồi cản lại.
Tuy rằng Claude đánh quyền kém xa Will có kinh nghiệm, nhưng lực công kích của cậu ta mạnh phi thường, Trình Hào có thể né tránh quả đấm của cậu ta dễ dàng, nhưng khi thật sự bị đánh trúng, bị thương cũng sẽ nặng hơn.
Cũng may Trình Hào có thể né tránh gần hết.
Song phương trên võ đài, cậu tới tôi đi giằng co nửa tiếng, rốt cuộc, thể lực Claude không chống đỡ nổi, ngã trên mặt đất.
Tránh né như vậy cũng rất tiêu hao tinh thần, Trình Hào thở hổn hển, cũng ngã ngồi trên mặt đất.
Nhưng, đánh như vậy một hồi, đầu óc của cậu ta tỉnh táo nhiều hơn, tinh lực cả người Claude bị tiêu xài không còn, cũng không như trước như chỉ biết là gào khóc, không có cách nào trao đổi.
Trình Hào nói: "Claude, chúng ta cần phải nói chuyện."
Claude nghẹn ngào nói: "Đừng không cần tôi, tôi sai rồi, đều là tôi không tốt..."
"Claude, không phải là cậu sai." Trình Hào nói: "Nhưng cậu cần phải lớn lên!"
Trình Hào đã suy nghĩ về việc phải làm gì với Claude.
Trước, anh có kiên trì, có ôn hòa với Claude, mà sự thực chứng minh, chỉ kiên trì cùng ôn hòa, cũng không nhất định có thể dạy dỗ tốt Claude.
Hơn nữa, anh cũng không thể vĩnh viễn ở bên Claude.
Trình Hào hổ thẹn với Claude, anh nguyện ý giúp đỡ Claude, sau một quãng thời gian ở chung, có tình cảm nhất định với Claude, nhưng chỉ đến thế mà thôi.
Địa vị của Claude ở trong mắt anh, cũng giống lão George cùng Arabella.
Lâm Vũ Tầm đã cứu anh, trợ giúp anh, là người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi xuyên qua, còn đến từ một quốc gia với anh, anh có tình cảm với Lâm Vũ Tầm, cho nên xem Lâm Vũ Tầm là thân nhân, mà Claude không phải.
Anh không có cách nào gánh vác cả đời Claude, anh cũng không chịu trách nhiệm nổi.
Cho nên, Claude cần phải trưởng thành.
Nếu như cậu ta vẫn luôn như vậy,