Nhà trọ của sinh viên đại học có vài tòa, còn trang bị một nhà ăn, ăn cơm trong nhà ăn, so với bên ngoài rẻ hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cho dù rẻ hơn bên ngoài, cũng không phải miễn phí, đại học không phải là trường công ở xã khu nghèo.
Mà ngoại trừ ăn cơm ở nhà ăn, còn có thể tự mình làm cơm ăn, sinh viên ở nhà trọ này đều là một người một phòng, mỗi phòng trọ của sinh viên có diện tích sử dụng khá lớn chừng hai mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách, bên trong có thể làm một ít thức ăn đơn giản.
Sau khi Lâm Vũ Tầm ngủ một buổi tối trên chiếc giường gấp mà Thi Văn Tranh đặt trong phòng khách nhỏ, hôm sau vừa rạng sáng, cậu đã thức dậy, trước tiên gấp gọn chăn màn của mình bỏ vào tủ, sau đó gấp giường lại, rồi cậu đi đến nhà ăn mua hai phần bữa sáng trở về.
Bữa sáng của nhà ăn tốt hơn nhiều so với bữa sáng miễn phí của trường công, nhưng chủng loại không khác nhau lắm, chính là các loại sandwich, hamburger, rõ ràng cho thấy sau khi làm xong công ty thực phẩm bên ngoài đưa tới trường học, sau đó trường học bên này hâm nóng rồi bán ra.
Trường học bên này, trên căn bản đều như vậy.
Lâm Vũ Tầm ăn sáng xong, liền đưa ra ý muốn đi ra ngoài một chút.
Thi Văn Tranh vốn định đi cùng, mà Lâm Vũ Tầm cự tuyệt, cậu không muốn làm phiền Thi Văn Tranh quá nhiều.
Lâm Vũ Tầm đi chuyển vòng vo cả buổi trưa ở phụ cận, biết rõ tình huống của trường học cùng với xung quanh trường học rồi, lại mua một ít nguyên liệu nấu ăn, lúc trở về đã không còn sớm, cậu tiện đường đi đến nhà ăn mua một phần cơm trưa.
Lúc cậu ra khỏi nhà, Trình Hào đưa hết tiền bọn họ sở hữu cho cậu, tổng cộng 2,500 đôla Mỹ.
Số tiền kia, cậu không muốn tiêu lung tung dù chỉ một phần.
Trình Hào đánh quyền kiếm tiền, cậu ở bên ngoài thoải mái học tập...!Cậu không làm được như vậy, sẽ cảm thấy được mình quá ghê tởm.
Cậu phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, khi chưa thể kiếm ra tiền, thì tận lực tiết kiệm tiền, ví dụ như làm cơm, cậu có thể tự mình làm.
Mua nguyên liệu nấu ăn đã trải qua xử lý đơn giản trong siêu thị, nấu những thứ này chỉ rất nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian, lại có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Hơn nữa Trình Hào nói, người không thể chỉ luôn học tập, phải nghỉ ngơi một chút, rèn luyện một chút, cậu quyết định xem việc ra ngoài mua thức ăn là rèn luyện, nấu cơm xem là nghỉ ngơi.
Lúc Lâm Vũ Tầm trở lại nhà trọ của Thi Văn Tranh, Thi Văn Tranh còn ở trong phòng học tập, cậu liền đem phần cơm mua ở nhà ăn đặt lên bàn, sau đó lại lấy ra nguyên liệu nấu ăn để nấu cơm.
Ở đây cánh gà rất rẻ, cậu liền mua một chút cánh gà, dùng để hầm khoai tây, sau đó liền xào một ít rau xanh, làm một tô canh cà chua trứng gà.
Hai loại đồ ăn sau, đều là Trình Hào dạy cậu, lúc cậu ở nhà, thường xuyên làm.
Lúc Lâm Vũ Tầm làm xong canh cà chua cùng rau xanh, khoai tây hầm cánh gà đã phát ra hương thơm.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.
Tình Đầu Ngọt Ngào
3.
Không Muốn Làm Nữ Phụ Ác Độc
4.
Bà Nội Tôi Siêu Giàu
=====================================
Mặc dù không thêm gia vị gì,nhưng canh gà rất ngon, một nồi này, hầm đặc biệt thơm.
"Là mùi vị gì vậy? Cậu mua cái gì thế?" Thi Văn Tranh mở cửa phòng ngủ đi ra, nhìn thấy rau xanh xào trên bàn liền kích động: "Rau xào!"
Lâm Vũ Tầm mua loại rau xanh này, chỉ là một loại rau màu xanh mà thôi, loại rau này Thi Văn Tranh chưa từng thấy ở Trung Quốc.
Mà cho dù như vậy, cái này cũng là rau xanh xào!
Chớ nói chi là Lâm Vũ Tầm làm, cũng không chỉ có rau xào, cậu còn làm canh trứng gà! Làm khoai tây hầm gà!
Thi Văn Tranh hít sâu một hơi: "Không ngờ cậu còn biết làm cơm! Tôi đã hai năm không thấy món ăn thường ngày như vậy rồi! Hai năm rồi!"
Từ lúc xuất ngoại, Thi Văn Tranh vẫn ăn đồ ăn nước ngoài.
Ở Trung Quốc, anh ta không có cơ hội ăn thịt, nên đối với việc ăn các loại hamburger cũng không bài xích, nhưng đối với cơm Trung Quốc, thì rất nhớ thương.
Còn có rau xào, canh trứng gà...!Những món ăn thường ngày khiến anh ta nhìn thấy liền cảm động.
"Anh thích những thứ này hả? Vậy cùng ăn nhiều một chút." Lâm Vũ Tầm nói: "Nhưng trù nghệ của em không quá tốt."
Lâm Vũ Tầm nói, rồi múc một tô khoai tây hầm cánh gà cho Thi Văn Tranh.
Chỗ Thi Văn Tranh không có đũa, anh ta dùng cái nĩa xiên một khối khoai tây bỏ vào trong miệng, tuy rằng bị nóng lại không nỡ nhả ra: "Tài nấu nướng của cậu có chỗ nào không tốt chứ? Tài nấu nướng của cậu cực kỳ tốt! Quá thơm rồi!"
Trù nghệ của Lâm Vũ Tầm kỳ thực chỉ trung bình, dù sao cậu cũng không cố tình học qua, hơn nữa ở nước Mỹ, thiếu hụt các loại đồ gia vị, còn không tìm được nguyên liệu nấu ăn Trình Hào muốn.
Đối với Trình Hào mà nói, đồ ăn Lâm Vũ Tầm làm, thật không quá ngon.
Mà Thi Văn Tranh là người của thời đại này, lúc anh ta đi du học, vật tư ở Trung Quốc không phong phú, các loại đồ gia vị mà Trình Hào thích ở thời điểm hiện đại, Trung Quốc năm 1980, kỳ thực cũng có không có nhiều lắm.
Lúc đó trong rất nhiều gia đình, cũng chỉ có ba loại dầu, muối cùng nước tương.
Đồng thời, bởi vì vật tư không phong phú, bọn họ nấu ăn còn làm canh không thịt nhạt nhẽo vô vị, tuyệt đối ăn không ngon.
Trong nhà Thi Văn Tranh xem như là điều kiện thật tốt, mà mẹ anh ta làm cơm, cũng không nỡ bỏ quá nhiều dầu, gà hầm thì càng tuyệt đối hiếm thấy.
Trù nghệ của Lâm Vũ Tầm, đối với Thi Văn Tranh mà nói, đã rất tốt rồi!
Hiện tại chỉ thiếu một thứ: "Cơm đâu?"
Khoai tây hầm gà trộn thêm cơm vào, anh ta có thể ăn một hơi ba chén lớn! Thi Văn Tranh hào hoa phong nhã hiện tại đã mở khẩu vị ra.
"Cơm?" Lâm Vũ Tầm ngẩn người: "Tôi không có mua gạo, ngày hôm nay chỉ ăn khoai tây."
Đối với Thi Văn Tranh mà nói, khoai tây hầm gà là một món ăn, mà Lâm Vũ Tầm lại coi nó là món chính.
Đối với cậu mà nói, đây chính là một món dễ làm, hương vị khá ổn, xem món có thịt và đồ ăn bỏ chung vào với nhau là món chính, không khác gì hamburger cả.
Cậu bưng cái đĩa khoai tây hầm gà của mình, liền ăn.
Thi Văn Tranh: "..." Thi Văn Tranh chỉ có thể xem đồ ăn làm cơm, ăn một bữa.
Anh ta càng nhớ cơm hơn.
Lâm Vũ Tầm ăn cơm xong, liền mượn sách của Thi Văn Tranh