Trước khi ra cửa, Lâm Vũ Tầm đi nhìn Danny, thấy Danny đang ngủ, cậu cũng không đánh thức Danny, chỉ là đem cá ngừ california trộn yến mạch còn lại tối hôm qua đặt ở chỗ dễ thấy, nửa hộp cá ngừ california cũng để ở bên cạnh.
Tuổi Danny không lớn lắm còn bị tàn tật, để nó ở một mình thật ra cũng không quá thích hợp, nhưng mang theo nó đi ra ngoài còn nguy hiểm hơn.
Gara mà Lâm Vũ Tầm ở không lớn, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ —— bên ngoài hay trong phòng có các loại đồ dùng nhà bếp cùng tủ lạnh sử dụng điện, căn nhỏ bên cạnh phòng ngủ có bồn cầu bơm nước.
Thời đại này, gia đình có tủ lạnh cùng bồn cầu bơm nước ở Trung Quốc cũng không nhiều, mà ở đây, trong phòng người nghèo thuê, cũng đã có không ít thiết bị điện.
Chỉ là… Đại khái là vì tiết kiệm, tủ lạnh không có cắm điện.
Trình Hào mặc một bộ quần áo mà Lâm Vũ Tầm tìm cho anh, thuận tiện quan sát một chút tình huống trong phòng, lúc này mới cùng Lâm Vũ Tầm đi ra cửa, khóa cửa lại.
Đường phố bên ngoài rất hẹp, chỉ cho phép một chiếc xe hơi chạy qua, hai bên phòng ở cũng đều rất cũ kỹ, trên phố lớn, có thể ngửi được một ít mùi không dễ chịu.
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm cùng đi đến trường học, trên đường gặp không ít người.
Những người này phần lớn là người da đen, cũng có một vài người da trắng, trong bọn họ có người mặc quần áo cũ, phong sương đầy mặt, cũng có người mặc quần áo mới, trong miệng ngậm thuốc lá, phách lối đi trên đường.
Thậm chí Trình Hào thấy có người mang theo súng.
Nhìn thấy anh và Lâm Vũ Tầm, những người này hoặc là không thèm để ý, hoặc là không quá thân thiện.
Cũng may hai người bọn họ thoạt nhìn rất nghèo, những người này nhiều nhất cũng chỉ là mắng bọn họ vài câu.
Trình Hào đã từng thấy cảnh tượng như vậy trong trí nhớ của Trình Cẩm Hạo, nhưng bây giờ gặp được vẫn khó tiếp thu, trong lòng bốc lửa.
Nếu không phải trên người có vết thương, anh đã nhào lên động thủ.
Anh cũng không phải một người có tính tình tốt.
Đáng tiếc trên người anh có thương tích, cũng phải tránh liên lụy đến Lâm Vũ Tầm… Trình Hào chỉ có thể suy nghĩ, chờ vết thương của mình lành, phải tàn nhẫn chỉnh những người này một trận.
Trình Hào rất tức giận, Lâm Vũ Tầm cúi đầu đi về phía trước, kiểu tập mãi thành quen.
Trình Hào hỏi: “Lâm Vũ Tầm, vấn đề của tôi có chút mạo muội… Cha mẹ cậu đâu?”
Lâm Vũ Tầm nói: “Bọn họ đều chết hết rồi.
”
Trình Hào sớm có suy đoán, nghe vậy thở dài trong lòng, lại hỏi: “Bây giờ một mình cậu sống cùng em trai à?”
Lâm Vũ Tầm gật đầu.
Lâm Vũ Tầm ra vẻ không muốn nhiều lời, Trình Hào cũng không hỏi nhiều, hai người đi đại khái hai mươi phút, rốt cục đi tới trường học.
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đi vào, phát hiện những thiết bị cơ bản trường này đều có, nhưng nhìn có chút cũ nát, người trong trường học thoạt nhìn không có mấy người nghiêm túc đọc sách.
Cái này cũng là đặc sắc của trường công trong xã khu nghèo, học sinh nơi này cũng không thích học tập, từ từ, ngay cả giáo viên, khi đi học cũng sẽ tùy tiện lừa dối cho qua.
Hết cách rồi, cuộc sống của giáo viên cũng không tốt hơn gì, thậm chí có thể bị học sinh đánh.
Trình Cẩm Hạo cũng từng đánh giáo viên kỳ thị hắn.
Người trong trường này, rõ ràng đều biết Lâm Vũ Tầm, nhìn thấy Lâm Vũ Tầm, có người lớn tiếng chế giễu: “Xem kìa, người đông phương quỷ quái lại tới nữa rồi.
”
“Khỉ da vàng lại tới ăn chứ gì.
”
“Chúng ta cách hắn xa một chút!”
…
Trình Hào nghe hiểu một ít, mà vẫn có rất nhiều từ nghe không hiểu như cũ, đối với một người học tiếng Anh Oxford mà nói, tiếng anh mang khẩu âm nước Mỹ nghe có chút khó khăn, chớ nói chi là lời những người này mắng người, có rất nhiều thứ là độc nhất của khu này.
Mà cho dù nghe không hiểu, tức giận của anh cũng tới, nhưng mà, không chờ anh làm cái gì, Lâm Vũ Tầm đã nói: “Đã có bữa ăn sáng, chúng ta mau tới thôi.
”
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đi đến nhà ăn, dựa theo ký ức của Trình Cẩm Hạo, cầm một cái mâm thức ăn đi xếp hàng.
Trình Hào ở hiện đại, từng thấy bức ảnh về bữa cơm trưa miễn phí trong trường học của nước Mỹ trên mạng, nhìn phi thường phong phú, mà thời đại này, đồ bọn nhỏ ăn không có tốt như vậy.
Bữa sáng ngày hôm nay cũng chỉ có hamburger rau, cà rốt sống cùng sữa bò.
Điều đáng ăn mừng duy nhất là, cái hamburger rau kia rất lớn.
Đến phiên Trình Hào, người da trắng chia đồ ăn nhíu mày: “Tôi nhớ trường học của chúng ta chỉ có một người phương đông.
”
“Tôi vừa mới chuyển tới.
” Trình Hào nói.
Người kia nhìn Trình Hào một cái, nói: “Cậu tốt nhất là không nên gây chuyện.
” Hắn nói xong, cho Trình Hào một phần đồ ăn.
Trình Hào biết người này chắc chắn biết mình không phải là người của trường học này, mà không biết xuất phát từ đồng tình hay là nguyên nhân khác, vẫn cho anh đồ ăn.
Không chờ tìm bàn ngồi xuống, Trình Hào liền cầm cái hamburger rau kia ăn, rồi uống một ngụm sữa bò, cuối cùng ăn luôn cà rốt.
Anh đứng ăn sạch hết thức ăn của mình.
Lâm Vũ Tầm đi qua, thấy thế nói: “Tôi ăn không hết, cho anh một ít…”
“Không cần!” Trình Hào nói: “Tôi ngồi ở đây một lát, chờ lúc sau nếu có đồ ăn dư, có thể đến xin thêm một chút.
” Trường học đều sẽ chuẩn bị thêm vài phần đồ ăn, hơn nữa sẽ có người không đến ăn, đều sẽ còn thừa.
Lúc Lâm Vũ Tầm ăn cơm, Trình Hào ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Anh vẫn còn đói bụng, vết thương ngược lại tốt hơn rất nhiều, mắt thấy không ai xếp hàng lĩnh bữa ăn nữa, anh đi tới, nói với người chia thức ăn: “Có thể cho tôi thêm một chút không, tôi đã mấy ngày không ăn gì…”
“Quỷ nghèo.
” Người chia thức ăn nói, lại cho Trình Hào một phần.
Trình Hào trực tiếp ăn sạch hết ở ngay trước mặt hắn.
Người chia thức ăn: “…”
Trình Hào vô liêm sỉ ké được bốn phần bữa sáng, tất cả đều ăn hết.
Lúc đầu, người chia thức ăn kia không thân thiện gì với Trình Hào, nhưng cuối cùng, ánh mắt nhìn Trình Hào cũng chỉ còn sót lại đồng tình.
Bánh mì dùng để làm hamburger rau cũng không phải loại tốt gì, trên thực tế, nó vừa cứng lại khô.
Có mấy người dù cho rất nghèo, cũng không thích ăn cái này.
Mà Trình Hào ăn hết… Hắn tin tưởng Trình Hào thật sự đói bụng.
Trình Hào ăn bốn phần bữa sáng, cảm giác đói bụng nhẹ rất nhiều, anh không muốn làm người khác chú ý, không tiếp tục ăn nữa, mà đi tìm Lâm Vũ Tầm: “Cậu đi học cho giỏi, buổi trưa tôi lại tới.
”
“Được.
” Lâm Vũ Tầm nói.
Trình Hào thấy Lâm Vũ Tầm đáp lại, liền đi ra ngoài.
Kết quả, anh mới vừa đi ra tới cửa trường, liền gặp ba người quen trước mặt, chính là ba người da