Trong quán bar rất tối tăm, tuy rằng lúc này bên trong không ai, nhưng năm này tháng nọ đã khiến mùi thuốc lá thẩm thấu vào vách tường từ lâu, tràn ngập cả căn phòng.
Mùi vị kia quái quái, rõ ràng không phải thuốc lá phổ thông lưu lại...!Trình Hào cảm thấy mình ngừng thở như vậy có chút vô căn cứ —— anh không thể không hô hấp.
Chờ anh ổn định lại, có thể tham gia cuộc so tài chính quy và thu được tiếng tăm nhất định, anh nhất định sẽ không trở lại nơi như thế này.
Mặc dù trong lòng Trình Hào nghĩ như vậy, vào lúc này, nhưng vẫn khẩn cấp cần công việc như thế.
Tiến vào quán bar rồi, Trình Hào mới phát hiện quầy rượu bên trong lớn hơn nhiều so với anh tưởng tượng, mà lúc này, đang có người dọn dẹp quán bar.
Bọn họ quét ra đủ loại rác thải, thậm chí trong đó còn có bãi nôn.
Lão người da đen dẫn anh vào tìm một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới nhìn về phía Trình Hào: "Tiểu tử, cậu biết quy định đánh quyền của nơi này không?"
Trình Hào nói: "Tôi không biết, tôi chỉ biết là tôi rất thiếu tiền."
"Được rồi, tới nơi này đánh quyền, đa phần đều giống cậu." Người da đen này nói: "Tôi có thể giảng một chút quy củ của nơi này cho cậu, tôi gọi là George, cậu tên gì?"
Trình Hào đã có suy đoán từ trước, hiện tại cuối cùng cũng coi như xác nhận —— người da đen này, chính là người chủ quán bar lão George.
Trình Hào nói: "Tôi tên Trình Hào, ông có thể gọi tôi là Trình."
"Được, vậy sau này tôi gọi cậu là Trình." Lão George nói, sau đó một bên hút thuốc, một bên nói đến quy định đánh quyền ở đây cho Trình Hào.
Cuộc so tài chính quy, trước trận đấu đều cần cân nặng, sau đó sẽ cùng người có cân nặng không xê xích lắm tiến hành thi đấu.
Mà ở nơi như thế này, quy định không nghiêm khắc như vậy.
Nhưng nơi thi đấu quyền anh như chỗ này, cũng giống thi đấu chính quy, không thể công kích sau gáy, cổ họng còn có hạ bộ đối thủ, dù sao công kích nơi như thế này, rất dễ dàng chết người, mà loại thi đấu không chính quy này, tuy rằng bọn họ thích máu tanh một chút, nhưng không hy vọng chết người.
"Ở chỗ này của tôi, có khả năng phải so đấu với người nặng hơn mình, không phải nặng hơn một chút, mà là cái loại nặng hơn hai mươi kg ấy.
Chỗ này của tôi có bác sĩ, nhưng kỹ thuật hắn không tốt, nếu cậu bị thương nghiêm trọng, e rằng hắn sẽ không có biện pháp giúp cậu, còn có, nơi này không phải đấu theo hiệp, cậu cần phải đánh với đối thủ của cậu, chỉ khi cậu đánh ngã hắn ta, mới coi như thắng..." Lão George nói rất nhiều.
Trình Hào suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể tiếp thu: "Thù lao tính thế nào? Ông biết, tôi cần tiền."
Lão George nói: "Người tới chỗ của tôi xem quyền anh, đều phải đặt cược! Tổng số tiền đặt cược của mỗi một trận quyền anh, lấy ra bốn phần trăm làm thù lao của người thắng, lấy ra một phần trăm làm thù lao của người thất bại."
"Còn lại thì sao?" Trình Hào hỏi.
Lão George nói: "Còn lại, năm phần trăm thuộc về tôi, chín mươi phần trăm đưa cho người đặt cược thắng"
Lão George làm như vậy rất thông minh, ít nhất rượu của lão chắc chắn sẽ không lỗ vốn, Trình Hào nói: "Tôi đồng ý."
"Cậu bao nhiêu tuổi?" Lão George hỏi: "Tôi cần phải đăng ký một chút thông tin của cậu."
"Mười sáu." Trình Hào nói.
"Rất trẻ." Lão George quét Trình Hào một cái, lại hỏi thêm mấy vấn đề, như là nơi ở các loại, nhưng Trình Hào không đáp lại được, lão cũng không thèm để ý.
Hắn đăng ký đơn giản thông tin của Trình Hào, cuối cùng nói: "Chỗ của tôi mỗi thứ ba cùng thứ sáu đều sẽ có thi đấu, lúc đó cậu có thể tới đây sớm, tôi sẽ sắp xếp cho cậu."
"Cảm ơn." Trình Hào nói, lại hỏi: "Hôm nay là thứ mấy?"
Lão George tức giận nói: "Thứ ba! Tối hôm nay cậu muốn tới sao?"
Trình Hào cự tuyệt: "Hôm nay sợ rằng không được." Trên người anh có thương tích, ngày hôm nay đến tham gia thi đấu sợ là không muốn sống nữa...!Ngoài ra, anh cũng cần thời gian thích ứng một chút toàn bộ thân thể mới này.
"Vậy thì chờ lần sau." Lão George nói.
"Được." Trình Hào đáp lại.
Trình Hào cùng lão George xác định xong, liền rời khỏi quán bar này.
Mà anh vừa mới đi ra khỏi quán bar, liền gặp Chester.
Nhìn thấy Trình Hào, Chester lập tức chạy tới: "Sao anh có thể làm như vậy! Anh vậy mà ném tôi ra!"
"Tôi chưa từng đồng ý mang cậu vào." Trình Hào nói.
Chester có chút tức giận, không ngừng oán trách, Trình Hào rốt cục không nhịn được giơ giơ quả đấm của mình: "Cậu muốn nếm thử tư vị quả đấm của tôi à?"
Chester rụt cổ một cái, chạy như một làn khói.
Trình Hào thấy cậu ta đi, liền đi về chỗ ở của Lâm Vũ Tầm.
Cửa cuốn vẫn như vậy, anh tính lát nữa thử bẻ cái cửa này lại...!Trình Hào lấy chìa khóa ra, đang muốn mở cửa, liền thấy một người da đen giống như quả cầu chạy tới chỗ mình.
Anh không biết cách nhận biết dáng vẻ của người da đen cùng người da trắng, không biết phải hình dung bộ dáng người da đen trước mắt như thế nào, chỉ có thể khẳng định một điều, người da đen này, thật sự là cực kỳ mập!
"Tiểu tử thúi! Bây giờ mày ở cùng Tony?" Người da đen mập lớn tiếng hỏi.
Nghe âm thanh này, Trình Hào liền biết người này là ai —— vị này chính là chủ nhà trọ từng ra trận vào đêm qua và sáng sớm hôm nay.
Lúc đó anh chỉ nghe được tiếng của chủ nhà trọ, hiện tại xem như là nhìn rõ ràng bộ dáng chủ nhà trọ.
Nhìn ra được, hắn sống rất tốt.
Trình Hào nói: "Không có, tôi là bạn học của cậu ấy, có việc tìm cậu ấy nên mới lại đây, thế nhưng mấy người da đen phá hỏng cửa, tôi đi không được." Trước đó người chủ nhà trọ này nói qua, ở thêm một người phải thêm tiền thuê nhà...!Anh ở đây ăn không ở không đã rất ngượng ngùng, cũng không thể khiến cho Lâm Vũ Tầm bỏ thêm tiền thuê nhà.
Với lại trên người anh không có đồng nào, không bỏ ra nổi tiền thuê nhà chưa nói, thậm chí còn ngóng trông có thể tiếp tục ở lại đây —— nếu Lâm Vũ Tầm không cho anh ở lại, anh sẽ phải lưu lạc đầu đường.
Chủ nhà trọ mập nghi ngờ nhìn Trình Hào một cái: "Tiểu tử thúi, mày nói thật chứ?"
"Là thật! Quý ngài này, những người da đen ngày hôm qua quá ghê tởm, dám làm hư cửa nhà ông, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ông sửa thật tốt cái cửa!"
Trình Hào vừa nói như thế, lực chú ý của chủ nhà trọ liền bị dời đi, chửi bới những người da đen đến phá cửa, đương nhiên cũng không quên bắt Trình Hào bồi thường: "Nếu không phải là bọn mày, những người da đen kia cũng sẽ không đến đập cửa nhà tao, cho nên bọn mày nhất định phải sửa cửa cho tốt!"
Trình Hào liên tục đồng ý.
Lúc này chủ nhà trọ mới hài lòng rời đi, thấy hắn đi, Trình Hào thở phào nhẹ nhõm, mở cửa vào phòng.
Đêm qua Lâm Vũ Tầm giặt sạch quần áo, để ở phòng ngoài hong khô, mà bên trong trong phòng ngủ, Danny đang chơi kéo khoen lon.
Trình Hào liếc mắt nhìn, phát hiện mình mang về năm cái sandwich có một cái đã bị mở ra, nhưng chỉ ăn một nửa.
Đứa nhỏ này là người câm điếc, nghe không hiểu mình nói chuyện, mà Trình Hào không có chuyện để làm, liền dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nó, sau đó cầm lấy tờ báo cũ ngày hôm qua Lâm Vũ Tầm xé ra để viết tên, dùng một phần trong đó gấp thành một cái máy bay giấy.
Ban đầu Danny cũng không để ý anh, nhưng sau đó liền nhìn anh chằm chằm, con ngươi cũng không chớp một chút.
Máy bay giấy được gấp xong rất nhanh, Trình Hào liếc mắt nhìn Danny, cầm máy bay giấy ném về phía trước một cái.
Máy bay giấy cứ như vậy bay ra ngoài.
Miệng Danny hơi mở lớn, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ là ánh mắt dính chặt vào máy bay giấy.
Trình Hào cười cười, lấy máy bay giấy về, sau đó lại ném ra ngoài một lần nữa.
Máy bay giấy xoay một vòng bay một đoạn, rồi rơi xuống đất.
Trình Hào lại đem máy bay giấy lượm về một lần nữa, sau đó bỏ vào trên tay Danny.
Danny nhìn chằm chằm máy bay giấy một lúc, ném một cái về phía trước.
Nó không biết cách ném máy bay giấy, máy bay giấy nhanh chóng rớt xuống, nhưng nó vẫn thấy cao hứng như cũ.
Nó đứng lên, bò xuống giường đi nhặt máy bay giấy.
Lúc trước Trình Hào còn lo lắng đứa nhỏ này còn có vấn đề khác hay không, hiện tại yên tâm nhiều hơn, có suy đoán với biểu hiện trước giờ của đứa nhỏ này.
Mẹ qua đời, chỉ có một người anh không tính là thân cận ở bên...!E rằng nó chỉ cố ý biểu hiện là biết điều.
Danny là trẻ con, còn là đứa trẻ không có đồ chơi cùng bạn chơi cùng.
Đối với người khác mà nói, một cái máy bay giấy rất bình thường, nó lại thích cực kỳ, chơi trong phòng ngủ một lát, cảm thấy chỗ quá nhỏ, nó nhìn Trình Hào một cái, liền đi ra gian phòng lớn hơn chút ở bên ngoài để chơi.
Trình Hào cũng đi theo ra ngoài.
Anh biết đứa bé này không nghe thấy, nhưng nhìn thấy nó chơi rất vui, vẫn cười khích lệ: "Danny giỏi quá!"
"Lần này ném rất khá!"
"Em thật là lợi hại!"
...!
Đời trước cha mẹ Trình Hào chết sớm, trước khi cha mẹ qua đời trong nhà cũng rất nghèo, bởi vậy sau khi vào đội quyền anh của tình, có một lần tâm lý xảy ra vấn đề, còn có chút tự ti quá đáng.
Sau đó, huấn luyện viên đội quyền anh dẫn anh đi xem gặp bác sĩ tâm lý, còn thay đổi biện pháp khen anh, anh mới chậm rãi bình phục.
Anh còn phát hiện tâm lý ám chỉ cực kỳ quan trọng, ví dụ như anh vẫn luôn ám chỉ mình, nói mình sẽ trở thành võ sĩ quyền anh lợi hại nhất trên thế giới, sau đó anh thật sự vô địch thế giới.
Trong những năm đó, anh lục tục xem một chút sách về phương diện tâm lý, mặc dù không học theo hệ thống, nhưng ít ra cũng biết một chuyện, đó chính là trẻ con cần được cổ vũ, cần dành cho yêu cùng thừa nhận.
Danny tuy