Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Gửi Tin Nhắn Cho Chị - Tắc Trách Rồi


trước sau

108: Gửi Tin Nhắn Cho Chị


Mấy phút sau.

Trong nhà ăn của trang viên nhà họ Tô.

Cha con Tô Kiền Khôn cùng với Lý Thuần Phong ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trên bàn bày ra bảy tám món ăn.

Ngoài ra còn có hai bình rượu nữa.

Một bình là loại rượu nổi tiếng của nước Hoa, rượu Mao Đài Phi Thiên, còn một bình chính là một bình gốm không có bất kì nhãn mắc gì.

Nhưng thông qua mùi hương thì Lý Thuần Phong có thể đoán ra được cái bình gốm đó chính là Quốc Diều trăm năm, cho nên mắt ông ta cứ nhìn về phía bình gốm đó.

"Anh Lý, tôi đã sai nhà ăn chuẩn bị mấy món ăn rồi, chúng ta ăn mấy món khai vị trước, rồi uống vài ly đi.

"
Tô Kiền Khôn mỉm cười, nói: "Thần Binh, còn không mau rót rượu cho ông chủ Lý.

"
"Không cần, để tự tôi làm.

"
Lý Thuần Phong sớm đã không chờ được nữa rồi, vội vàng cầm lấy bình gốm đó, rót cho mình một ly đầy rồi cười nói: "Thần Binh chỉ là lớp sau nên bỏ đi, anh Tô, tôi rót cho anh một ly nhé.

"
Vừa nói, Lý Thuần Phong vừa đứng dậy định rót cho Tô Kiền Khôn một ly Quốc Diều trăm năm.

"Không cần.

"
Tô Kiền Khôn phẩy phẩy tay, sau đó chỉ vào bình Mao Đài nói: "Tôi và Thần Binh uống cái này là được rồi, rượu Quốc Diều cất ở trong nhà không còn nhiều nữa.


"
"Tôi và Thần Binh đối với rượu cũng không có hứng thú lắm, uống rồi cũng lãng phí thôi, cho nên không bằng để dành cho anh Lý, khi nào anh muốn uống thì cứ tới đây, nhà họ Tô luôn hoan nghênh anh tới.

"
Lời nói này sao mà đẹp đẽ vậy chứ, khiến cho Lý Thuần Phong cũng cảm thấy có chút áy náy: "Như vậy sao được chứ, anh Tô, cùng nhau thưởng thức đi.

"
"Không không không, anh Lý, anh là khách quý của nhà họ Tô, rượu Quốc Diều trăm năm hôm nay chỉ có anh mới xứng để thưởng thức thôi.

" Tô Kiền Khôn trả lời.

"Cái này! nếu đã như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh nhé.

"
Trong lòng Lý Thuần Phong vô cùng hài lòng, liếc nhìn bình gốm rồi nói: "Anh Tô, cái bình nhỏ này không đủ cho tôi uống đâu.

"
"Ha ha, tôi biết tửu lượng của anh Lý mà, cho nên đã sớm chuẩn bị cả rồi.

"
Tô Kiền Khôn khẽ cười rồi sau đó vẫy vẫy tay nói: "Người đâu, đem một vò Quốc Diều trăm năm tới đây cho ông chủ Lý.

"
Vừa nói xong thì có hai người làm khiêng vò Quốc Diều trăm năm đi vào nhà ăn.

Hai mắt Lý Thuần Phong sáng rực cả lên, không tự chủ được mà nuốt ực một tiếng.

"Anh Lý, cả vò rượu Quốc Diều trăm năm này đều là của anh, anh cứ từ từ mà uống nhé, không ai giành với anh đâu.

" Tô Kiền Khôn hào phóng nói.

"Ha ha, được!"
Lý Thuần Phong vui mừng quá đỗi, sau đó dường như nhớ ra điều gì liền hỏi: "Anh Tô, lúc nãy anh nói có chuyện gì cần thương lượng với tôi sao, chuyện gì vậy?"
"Không vội, chúng ta uống rượu trước đã, chuyện nhỏ mà thôi, cơm nước no nê rồi nói cũng không muộn.

" Tô Kiền Khôn cười nói.

"Được, anh Tô, hôm nay anh đã hào phóng như vậy thì tôi bắt buộc phải kính anh một ly.

"
Lý Thuần Phong vui vẻ vô cùng, nâng chén mời rượu, sau đó uống cạn một hơi.

Chừng mười phút đồng hồ thôi mà rượu Quốc Diều trăm năm trong cái bình gốm đó đã không còn một giọt.

Lý Thuần Phong cũng đã ngà ngà say, cả khuôn mặt già ửng đỏ lên, nói chuyện bắt đầu bị líu lưỡi rồi.

"Thần Binh, mau mở vò rượu kia ra, rót đầy cho ông chủ Lý.

" Lúc này, Tô Kiền Khôn nói.

"Vâng.

"
Tô Thần Binh mở nắp vò rượu rồi rót đầy ly cho Lý Thuần Phong, đồng thời nói: "Ông chủ Lý, cháu kính bác một ly.

"
"Ừm, đứa trẻ ngoan, cháu cũng uống Quốc Diều trăm năm đi, Mao Đài kém xa loại này lắm.

" Lý Thuần Phong cười nói.

"Cháu thích uống Mao Đài hơn.

"
Tô Thần Binh nhìn cái thứ rượu giả trong ly của Lý Thuần Phong mà không khỏi rùng mình một cái.

Mấy thứ này đều là rượu cồn công nghiệp, sức ngấm về sau quá lớn, ai uống thì người đó khó chịu, còn ông ấy thì không dám uống.

Lý Thuần Phong cũng không khuyên tiếp, tự mình nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.

Uống đến lúc này rồi thì ông ta cũng đã bắt đầu mơ màng, đương nhiên không thể phán đoán ra được đâu là rượu thật đâu là rượu giả.

"Rượu ngon, không hổ là rượu Quốc Diều của nhà họ Tô cất giấu kỹ càng nhiều năm, cảm giác thật tốt mà.

"
Lý Thuần Phong yêu thích không buông được, cứ uống hết ly này đến ly khác.

Cha con Tô Kiền Khôn nhìn thấy thời cơ đến rồi bèn bắt đầu nhắc đến chuyện học võ của Tô Thương!
Cùng lúc đó.

Tô Thương đã về đến biệt thự ven sông, trước tiên là cho Bạch Miêu ăn một sợi linh khí, sau đó lại về phòng của mình, ngồi khoanh chân lại, suy nghĩ về chuyện Lưu Phàm Khuê muốn giết mình.

"Tên Lưu Phàm Khuê này, tối qua mình tha cho ông ta một mạng, không ngờ ông ta lại tự mình tìm chết.

"
Tô Thương khẽ cười nói: "Nhưng mà cũng tốt, ông ta đã báo cho cao thủ tông sư hậu kỳ của nước D rồi, chắc hẳn tên cao thủ Đường Sơn Khẩu kia sẽ đến nhà họ Nạp Lan mà tàn sát, mục đích mình để lại mạng sống cho ông ta cũng xem như đã đạt được rồi.

"
Sau đó, Tô Thương lại nghĩ đến lý do mà Lưu Phàm Khuê đến giết mình, vậy mà lại là vì chị gái.

Vừa nghĩ tới chị gái, Tô Thương liền không kiềm được mà nở một nụ cười.

"Nếu không thì gọi điện cho chị gái xem.

"
Tô Thương mỉm cười rồi quay một dãy số đã được mã hóa.

Nhưng mà không có ai bắt máy, thế là Tô Thương liền soạn một tin nhắn đi.

Nội dung là: Chị, gần đây thế nào, khi nào thì về nhà, em nhớ chị.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Tô Thương cất điện thoại đi, khép hờ hai mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện.

Hôm nay anh không định đi đâu hết, bắt buộc phải nhanh chóng đem sát khí trong cơ thể chuyển hóa thành linh khí, hy vọng có thể đột phá được đến luyện khí tầng thứ tư.

Một bên khác.

Nạp Lan Minh Triết ở trong trang viên nhà họ Nạp Lan đã tỉnh lại, vết thương trên cơ thể đã được điều trị khỏi gần hết.

"Tên Tô Thương đáng chết!"
Nạp Lan Minh Triết nhớ lại chuyện xảy ra ở trang viên nhà họ Lý, nhất thời không kiềm chế được cơn giận, mây đen giăng kín cả khuôn mặt.

Nhưng mà cậu ấy giỏi nhất chính là kiểm soát cảm xúc của mình, vài giây đồng hồ thôi đã có thể bình tĩnh lại rồi.

Sau đó, Nạp Lan Minh Triết gọi một tên người làm tới, dò hỏi: "Không phải tôi đang ở trang viên nhà họ Lý sao, sao lại về đến nhà rồi?"
"Dạ thưa thiếu gia, là cha của Lý Nguyệt tiểu thư đưa cậu về, nói là cậu ở nhà họ Lý uống say.

"
Tên người làm này rõ ràng là rất hiểu Nạp Lan Minh Triết cho nên khuyên nhủ nói: "Thiếu gia, đừng trách tôi nhiều chuyện, cơ thể của cậu không nên uống rượu, lần sau đừng uống nữa, sức khỏe quan trọng hơn.

"
"Ừm.


"
Nạp Lan Minh Triết gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: "Lý Thuần Phong, không ngờ hôm nay lại bị ông đâm một nhát, được, món nợ này tôi sẽ nhớ kỹ!"
Dựa vào tài trí của Nạp Lan Minh Triết đương nhiên có thể nhìn ra mình đã bị Lý Thuần Phong lợi dụng, sắc mặt cậu ấy vô cùng khó coi.

"Thiếu gia, bà chủ tới rồi, trước mắt đang ở trong phòng họp, bà ấy nói sau khi cậu tỉnh dậy thì kêu cậu qua đó gặp bà ấy, dường như có chuyện gì quan trọng muốn nói với cậu.

" Tên người làm nói.

Nạp Lan Minh Triết nghe thấy như vậy, liền đứng dậy đi về phía phòng họp, kêu người làm đứng chờ ở bên ngoài còn mình thì đẩy cửa đi vào.

Lúc này.

Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen đang tu luyện trong phòng họp, nhìn thấy Nạp Lan Minh Triết đi vào thì hai người đều nhanh chóng kết thúc trạng thái tu luyện.

Tiếp theo đó.

Tống Lệ Hoa cũng không làm tốn thời gian, đem chuyện tối qua kể cho Nạp Lan Minh Triết nghe, đồng thời biểu thị ý muốn đem Nạp Lan Minh Triết về thành phố.

"Thù của ông nội cháu và tiểu Dịch, bà sẽ không bao giờ quên, đợi sau khi vết thương của bà khỏi hẳn, nhất định sẽ báo thù cho bọn họ.

"
"Nhưng mà bây giờ, nhà Nạp Lan đã mất đi tông sư võ đạo, chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi, cháu tiếp tục ở lại Giang Bắc cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

"
Tống Lệ Hoa nhìn Nạp Lan Minh Triết rồi nói tiếp: "Mặc dù cơ thể cháu yếu ớt không thích hợp luyện võ công nhưng dù sao cũng là cháu ruột của bà, bà đương nhiên sẽ không bỏ mặc cháu, cùng bà về thành phố đi.

"
Nạp Lan Minh Triết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: "Được, nhưng mà, bà nội, trước khi rời khỏi Giang Bắc cháu muốn làm hai việc.

"
"Việc gì, cháu nói đi.

" Tống Lệ Hoa thản nhiên nói.

"Thứ nhất, cháu muốn giết một người!"
"Ai?"
"Đại thiếu gia của nhà họ Tô, Tô Thương!" Nạp Lan Minh Triết nghiến răng nói.

Tống Lệ Hoa nhận lời nói: "Được, chuyện này giao cho ông nội cháu làm, ở Giang Bắc này không có người nào mà ông ấy không giết được.

"
"Ông nội?"
Nạp Lan Minh Triết dừng lại một lúc rồi nghi ngờ nói: "Ông nội của cháu không phải chết rồi sao?"
"Nạp Lan Tổ không phải là ông nội ruột của cháu, cha của cháu là con riêng của bà và người khác.

"
Nói đến đây, Tống Lệ Hoa nhìn sang tên người làm da đen ở bên cạnh.

Nạp Lan Minh Triết cũng nhìn sang tên người làm da đen, trong lòng vô cùng hoảng loạn!.

109: Tắc Trách Rồi


Ý của bà nội là gì, chẳng lẽ cái người thường xuyên đi theo bà nội, thật sự chính là ông nội của mình hay sao?

Ánh mắt Nạp Lan Minh Triết có chút phức tạp, trong lòng đang không ngừng tính toán.

Người làm da đen này hiểu biết sâu rộng, sức mạnh thâm sâu khó lường, còn mạnh hơn so với ông nội Nạp Lan Tổ.

Trước đây Nạp Lan Minh Triết đi tới thành phố, đều là người làm da đen này tiếp đãi anh ấy, đối xử với anh ấy cực kỳ tốt, vì thế anh ấy có quen với người này.

Chỉ là Nạp Lan Minh Triết dù nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, người làm da đen này lại chính là ông nội của mình.

Bây giờ Nạp Lan Tổ chết rồi, Nạp Lan Dịch cũng đã chết, bà nội nói đúng, nhà Nạp Lan giờ chỉ còn trên danh nghĩa, thành phố là con đường duy nhất để mình đi.

Cơ thể mình yếu đuối như thế, động một chút lại ho ra máu, không có sự chăm sóc của nhà Nạp Lan ở Giang Bắc, khi đến thành phố có lẽ sẽ bị bắt nạt.

Lúc này, nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của người làm da đen, cùng với tài trí của mình, để có chỗ đứng vững vàng ở thành phố thì không phải là chuyện khó.

Sau khi cân nhắc một chút, Nạp Lan Minh Triết không chút do dự, khụy gối trước mặt người làm da đen, nước mắt rưng rưng vì phấn khích mà nói:

"Ông nội, cháu cuối cùng cũng nhận được tổ tiên rồi, Nạp Lan Minh Triết cháu xin dập đầu trước ông."

Ầm ầm ầm.

Vừa nói, Nạp Lan Minh Triết chân thành dập đầu

ba cái, nước mắt muốn chảy ra, nhìn qua thì thấy vô cùng chân thành.

Người làm da đen thấy thế, lại thấp thỏm lo âu lui về phía sau nửa bước, đồng thời cũng lắc đầu liên tục, căn bản là không dám nhận.

"Ông nội, đừng giấu cháu nữa, ánh mắt của bà nội đã nói rõ lên tất cả rồi."

Nạp Lan Minh Triết ngẩng đầu, cung kính nói: "Cháu vì có một người ông nội như thế này, mà cảm thấy rất tự hào, ông nội, ông nội!"

Nạp Lan Minh Triết càng nói càng xúc động, lại liên tục gọi thêm mấy tiếng ông nội.

"Im miệng!"

"Đồ hỗn xược!"

Ai biết Tống Lệ Hoa lại thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nạp Lan Minh Triết, ai nói cho cháu người làm da đen này là ông nội của cháu hả?"

"Ặc, lẽ nào không đúng hay sao?"

"Không đúng!" Tống Lệ Hoa tức giận nói: "Ông ta chỉ là người làm mà ông nội ruột của cháu phái đến để bảo vệ bà mà thôi, cháu quỳ cái gì mà quỳ, còn không mau đứng lên cho bà!"

Hả?

Không phải ông nội?

Nói như thế, mình lạy sai người rồi sao?

Tắc trách quá!!

Nạp Lan Minh Triết nhất thời kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, biểu cảm có chút xấu hổ.



"Đồ không có mắt nhìn, bà nội mày đây là viên ngọc quý của nhà họ Tống ở thành phố, mười mấy năm trước là hoa hậu thành phố, mày nghĩ bà sẽ nhìn trúng người làm này sao?"

Tống Hoa Lệ nhìn Nạp Lan Minh Triết, lạnh lùng tránh: "Mày không chỉ sức khỏe yếu bẩm sinh, mà não cũng không còn tỉnh táo nữa rồi, Tống Thiên Đức sao lại có thể sinh ra cái thứ phế vật như mày chứ!"

Tống Thiên Đức chính là cha ruột của Nạp Lan Minh Triết, vốn dĩ ban đầu gọi là Nạp Lan Thiên Đức.

Từ sau khi ông bà nội chia tay, Nạp Lan Thiên Đức ở lại thành phố, đồng thời cũng theo họ của mẹ Tống Lệ Hoa, đổi tên là Tống Thiên Đức.

"Bà nội, là do cháu tắc trách quá rồi."

Nạp Lan Minh Triết suy nghĩ kỹ càng, làm việc chín chắn, lần này là nghĩ quá nhiều để tìm chỗ dựa dẫm, cho nên mới có thể phạm sai lầm này.

"Được rồi, không nhắc lại chuyện này nữa, mất mặt quá!"

Tống Lê Hoa thản nhiên nói: "Nạp Lan Minh Triết, cháu phải nhớ kỹ, ông nội cháu là người đứng đầu một tông trong tông phái võ thuật, anh trai cháu là Nạp Lan Vô Đạo, bởi vì tư chất thông minh, nhiều năm trước đã được ông nội của cháu nhận vào tông phái, bây giờ đã là tông sư võ đạo rồi."

"Tiểu Dịch tài năng không cao, cháu thì bẩm sinh yếu ớt cho nên đã bị bỏ lại Giang Bắc."

Tống Lệ Hoa nói tiếp: "Đợi trở về thành phố, bà sẽ cho cháu một phần tài sản, cháu vận hành cho tốt, sau này sẽ không phải lo về miếng cơm manh áo nữa."

"Cảm ơn bà nội." Nạp Lan Minh Triết cung kính nói.

"Ừm."

Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Cháu muốn làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là giết Tô Thương."

"Bà không biết Tô Thương đã đắc tội gì với cháu, nhưng cháu muốn giết cậu ta thì cứ giết thôi, bà sẽ báo tin cho ông nội ruột của cháu, để ông ấy phái người làm chuyện này."

Ngược lại, Tống Lệ Hoa hỏi: "Việc thứ hai mà cháu muốn làm, là việc gì?"

"Ở Giang Bắc có một bác sĩ nổi tiếng, tên là Hoa Thời Mạc, ông ấy trong tay có một viên đan dược, có thể chữa được bệnh hen suyễn của cháu."

Nạp Lan Minh Triết thành thật nói: "Trước khi rời khỏi Giang Bắc, cháu muốn lấy được viên đan dược đó."

"Hoa Thời Mạc... cái tên này hình như bà có nghe qua, không bất ngờ khi ông ta là thành viên của Dược Vương Điện, rất có danh tiếng."

Tống Lệ Hoa nhất thời khó xử sau đó nói: "Minh Triết, Dược Vương Điện ở thành phố cơ sở rất vững chắc, bà không tiện ra tay, bà khuyên cháu cũng đừng cố mà cướp, càng không được làm hại Hoa Thời Mạc, nếu không thì một khi Dược Vương Điện phát hiện ra, hậu quả thì khó mà lường được."

"Bác sĩ, bất kể là trước đây hay bây giờ, đều được người khác tôn sùng, trong đó có những bác sĩ của Dược Vương Điện."

Tống Lệ Hoa bổ sung: "Có thể không quá khoa trương mà nói, chỉ cần một câu của Dược Vương Điện, bất luận là thế lực hào môn hay là tông phái võ đạo nào cũng đều can tâm tình nguyện mà dốc sức cho họ, mong muốn dành được tình cảm của hội Dược Vương Điện."

"Thử nghĩ mà xem, nếu cháu thực hiện hành vi giết người cướp của với thành viên của Dược Vương Điện, Dược Vương Điện thông báo cho toàn nước, đến lúc đó nước Hoa sẽ không còn chỗ cho cháu sống yên ổn nữa rồi, ông nội cháu cũng không bảo vệ được cháu, thậm chí sẽ đích thân trừng phạt cháu, để dành được sự tha thứ của Dược Vương Điện."

Nạp Lan Minh Triết im lặng, không ngờ rằng lai lịch của Hoa Thời Mạc lại lớn như vậy.

Vốn dĩ anh ấy muốn giết người cướp của, nhưng bây giờ lại phải từ bỏ ý nghĩ đó.

Có điều.

Nạp Lan Minh triết vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: "Bà nội, cháu cùng với cháu gái Hoa Thời Mạc là Hoa Thanh Đại quan hệ rất tốt, gần đây cháu luôn tận tâm tận lực tiếp cận cô ấy, muốn lợi dụng cô ấy để có được viên đan dược đó."

"Bây giờ Hoa Thanh Đại có thiện cảm rất lớn với cháu, trước khi đi, cháu muốn thử thêm lần nữa."



Nạp Lan Minh Triết nói tiếp: "Nếu Hoa Thanh Đại thay cháu trộm đan dược, dù cho Hoa Thời Mạc biết được sự thật thì hậu quả cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng."

"Cái này cũng tạm được, chỉ cần không phải cháu tự mình trộm, thì bà có thể ra mặt giúp cho cháu. "

Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Hoa Thời Mạc cùng lắm là bắt cháu trả lại đan dược, nếu cháu đã uống vào rồi thì tất nhiên ông ta không thể lấy mạng cháu để đổi, nhiều nhất cũng chỉ bắt cháu phải đền bù tổn thất mà thôi."

"Dạ, thế thì tối nay cháu sẽ hẹn Hoa Thanh Đại đi ăn tối." Nạp Lan Minh Triết cười nói.

Lúc đầu anh ấy nghĩ muốn vun đắp tình cảm với Hoa Thanh Đại thêm một chút, đợi thời cơ chín muồi mới mở miệng nói, nhưng bây giờ mình sắp phải rời khỏi Giang Bắc rồi, không có thời gian để đợi nữa.

"Ừm."

Tống Lệ Hoa vuốt cằm nói: "Ban đầu bà định bây giờ đưa cháu rời khỏi Giang Bắc, cho nên mới nghĩ đến chuyện để ông nội cháu giải quyết Tô Thương."

"Nếu đã có việc mà cháu muốn làm, lúc này vẫn chưa đi, vậy thì không cần thiết phải phiền đến ông nội rồi."

"Tối nay chúng ta chia nhau hành động, cháu đi lừa gạt để lấy viên đan dược kia, bà cùng với người làm da đen đi giết Tô Thương." Tống Lệ Hoa sắp xếp nói.

"Dạ được, cảm ơn bà nội."

Nạp Lan Minh Triết phấn khích nói, đây chính là hai việc mà anh ấy muốn làm nhất.

Lấy được đan dược, thì bản thân mình có thể trở thành người bình thường rồi, có lẽ cũng có thể thành người luyện võ.

Mà giết được Tô Thương, dù cho mình bây giờ rời khỏi Giang Bắc, sau này cũng có cơ hội theo đuổi Lý Nguyệt.

"Ừm, phái người đi thăm dò hành tung của Tô Thương trước đã, bây giờ bà muốn nghỉ ngơi." Tống Lệ Hoa nói.

Tối qua bà ấy bị thương rất nặng, mặc dù cánh tay của bà ấy đã được liền lại, nhưng trước mắt vẫn không làm được gì, hơn nữa đan điền cũng bị thương nghiêm trọng, sức khỏe khá yếu.

"Vâng!"

Nạp Lan Minh Triết đáp lại, lập tức lui ra khỏi phòng họp, sắp xếp cho thuộc hạ điều tra Tô Thương.

...

Chớp mắt đã đến buổi tối, Tống Lệ Hoa và Nạp Lan Minh Triết dựa theo kế hoạch làm việc, một bên đi biệt thự bên bờ sông để giết Tô Thương, một bên hẹn Hoa Thanh Đại ăn tối để lừa lấy đan dược.

Thật không ngờ.

Có một người vẫn luôn quan sát đến nhà Nạp Lan, chủ yếu là quan sát Tống Lệ Hoa và người làm da đen.

Người này, chính là cao thủ tông sư hậu kỳ được Lưu Phàm Khuê gọi điện thoại tới, Đường Sơn Khẩu.

"Một người tông sư trung kỳ, một người sức mạnh tương đương với mình, cao thủ nhà Nạp Lan trong lời nói của Lưu Phàm Khuê chắc chắn là hai người này rồi!"

"Khu biệt thự bên sông? họ đi đến đó làm gì?"

Đường Sơn Khẩu nhíu mày, khuôn mặt u ám nói: "Mặc kệ, họ đã giết Lưu Phàm Khôn, cướp đi yêu đao Thái Chân, hết lần này đến lần khác làm rối tung kế hoạch của nước D, tuyệt đối không thể giữ lại!"

Nghĩ đến đây, Đường Sơn Khẩu không dừng lại, lập tức xuất phát đi về phía biệt thự ven sông.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện