*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa nói xong, người đàn ông này không ngừng ra tay, chân khí tràn ngập trong lòng bàn tay, nhanh chóng lao tới Vương Dã.
Hình như cùng lúc đó, trên lôi đài ít nhất có hơn hai mươi người, không hẹn mà cùng lao đến, mỗi người đều ngưng tụ công lực mạnh nhất của bản thân.
Advertisement
Lần này.
Vương Dã không nói một lời nào, liếc mắt nhìn một cái rồi xong tới đám đối thủ, đứng yên tại chỗ căn bản không muốn xuất thủ.
Sau một lúc, bọn chúng đã bị giết ngay ở trước mặt Vương Dã, chính đúng lúc này, trên người Vương Dã phát ra một luồng ánh sáng chói mắt. t
Advertisement
Ầm!
Ánh sáng chói đi kèm với một tiếng động lớn, khiến người dưới khán đài không mở được mắt, không biết trên lôi đài xảy ra chuyện gì.
Trong chớp mắt, ánh sáng ấy đã biến mất.
Mọi người đều chuyển ánh mắt nhìn sang bên đó, kết quả trong nháy mắt liền trợn tròn mắt..
Lúc này, trên lôi đài, vậy mà chỉ có mỗi Vương Dã.
Còn những người dự thi khác, toàn bộ đều bị đánh ngã xuống lôi đài, không còn một mống nào!
“Đám rác rưởi.”
“Rác rưởi, cũng chỉ là rác rưởi thôi, căn bản là tôi không có hứng thú, thôi về ngủ đây.”
Giải quyết xong tất cả mọi người, Vương Dã lại ngáp một cái, hai tay để ở trong áo đạo sĩ, như chưa tỉnh ngủ, từng bước chậm rãi đi xuống lôi đài.
“Bảng đua thứ nhất, Vương Dã thắng!” Trọng tại hiện trường nở nụ cười tuyên bố.
“Thắng sao? Đây là thắng à?”
“Không hổ danh là đạo trưởng Vương Dã, danh bất hư truyền nha!”
“Chỉ một chiêu thôi, đã có thể đánh rớt hết các đối thủ ra khỏi lôi đài, đây chính là thực lực của thiên tài đỉnh phong sao?”
“Người thăng cấp ở bảng đua thứ
nhất, vốn không thể nghi ngờ, đạo trưởng Vương Dã của Mạc Chúc, là hợp tình lý đấy, chỉ là không bao giờ ngờ đến, chỉ cần một chiêu của của đạo trưởng Vương Dã, trong nháy mắt là có thể giải quyết được tất cả đối thủ trong thời gian ngắn như vậy, hai lôi đài kia lúc này mới vừa mới bắt đầu đáy.”
“Ha ha, đạo trưởng Vương Dã mãi không tỉnh ngủ, chắc là không có thời gian, nên muốn về nhà ngủ bù.”
“Bảng đấu thứ năm cũng không có gì đáng xem, không có nổi một thiên tài có tiếng, nhưng xem qua bảng đấu thứ chín, Thạch Cửu Thiên của núi Thái Sơn với nhị công tử của Tây Môn Hổ Tiếu của gia tộc Tây Môn, đều ở bảng đấu thứ chín.”
...
Người xem dưới đài bàn luận ầm ĩ, đồng thời đưa mắt nhìn về phía bên phải lôi đài.
Còn chỗ lôi đài của Vương Dã, cần phải nghỉ giữa giờ nửa tiếng, sau đó sẽ đến phiên người dự thi của bảng đấu thứ hai lên đài thi đấu.
“Vương Dã.”
Tô Thương liếc nhìn Vương Dã từ xa, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười: “Người này, tinh thông kỳ môn bí thuật, vừa rồi anh ta cũng không để lộ thực lực của mình.”
“Mà chính là dùng một loại thủ đoạn đặc thù, mượn lực đả lực, những người công kích anh ta, coi như tự giết lẫn nhau rồi.”