*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ha ha, Du Du thật hiểu chuyện, ở phương diện này thì cha phải học tập con rồi." Tô Thương cưng chiều vuốt tóc con gái.
Cho đến nay, Tô Thương không có bạn bè gì, vì thế anh cũng cực ít cân nhắc đến cảm nhận của người khác.
Advertisement
Đã sống lại một cuộc sống khác, tất nhiên phải thay đổi thái độ bình thường rồi, sống một dáng vẻ mới.
Vì thế, Tô Thương định sau này sẽ đối xử tử tế với từng người bạn bên cạnh mình.
Advertisement
"Các cậu còn muốn đánh nữa không hả?" Đúng lúc này, trượng tài ở giữa võ đài không nhịn được mà giục nói.
"Anh Phú Quý."
Trương Mộ Cổ nghe vậy, liền để Vương Phú Quý sau lưng, nói: "Anh lui lại phía sau, chờ tôi đánh xong trận này, chúng ta trò chuyện kỹ hơn về chuyện thành lập nhóm nhạc nhé."
"Anh yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây, cái võ đài này không ai có thể làm anh bị thương được."
Trương Mộ Cổ vỗ ngực đảm bảo: "Còn nữa, sau khi cuộc thi kết thúc, những người bị loại ở dưới kia, cũng không dám làm anh bị thương đâu, bọn họ nếu dám tìm anh làm phiền, ông đây sẽ đánh chết từng người!"
"Anh Trương Mộ Cổ vô địch!"
Vương Phú Quý cảm động cực kỳ, sau đó nói: "Có điều, anh Trương Mộ Cổ, tôi cũng là thí sinh dự thi mà, tôi cũng phải đánh nhau đúng không."
"Anh..."
Trương Mộ Cổ nhìn Vương Phú Quý một chút, thẳng thắn nói: "Anh Phú Quý, anh vẫn nên thôi đi, không phải tôi xem thường anh, quan trọng là cảnh giới
của anh quá thấp, bọn họ chỉ cần phóng ra một chút khí tức, thì anh cũng ghánh không nổi rồi."
"Những người này, hay là cứ để tôi đối phó đi, anh ở phía sau ủng hộ cho tôi là được."
Trương Mộ Cổ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cười nói: "Đúng rồi, anh cứ như lúc nãy nha, tôi đánh người rớt xuống dưới võ đài, anh thổi khúc Đại xuất tấn, tiễn đưa bọn họ nha."
"Cái đó, anh Trương Mộ Cổ, thật ra tôi..."
Vương Phú Quý cảm thấy, đối phương thật tình xem mình là anh em, mình khẳng định không thể giấu dốt được, vì thế định giải thích một chút.
Có điều.
Trương Mộ Cổ đã ra tay rồi, bay lên trời đứng lên trên cái trống lớn da thú đó.
Anh ấy đứng chắp tay, trong mắt đâu đâu cũng là sự khinh thường, nhìn tất cả những thiên tài phía dưới, điên cuồng không kiềm chế được mà nói: "Các người muốn ra tay với tôi hả, tới đây, tôi vốn không biết sợ là gì đâu!"
Vừa nói xong, đông đảo những thí sinh đều hai mặt nhìn nhau, cuối cùng giống như là cùng nhau hiểu được.
"Thực lực của Trương Mộ Cổ, chắc hẳn mọi người đều biết, bất kỳ người nào trong số cúng ta, cũng đều không phải là đối thủ của anh ta, vì thế kế hoạch hôm nay, chỉ có hợp tác cùng nhau mà thôi!"