Lúc này.
Ở phía trên cao.
Advertisement
Sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh, lạnh giọng nói: "Tây Môn Phong Vân, chuyện gì đây, ông phải giải thích cho tôi đấy!"
Người đàn ông trung niên này lại chính là lão tổ tông của gia tộc Tây Môn, Tây Môn Phong Vân.
Mặc dù nhìn ông ta như chỉ mới 40, 50 tuổi, nhưng trên thực tế, ông ấy thật sự là lão quái vật đã sống hai, ba trăm năm rồi.
Ông ấy mặc một bộ trường bào màu xanh, trên người không có chút chân khí chuyển động nào, trông giống như một người bình thường vậy.
Nhưng tất cả mọi người ở đó, cho dù là cao thủ như cấp bậc của Thạch Hạo Hãn đều không dám coi thường ông ấy.
"Ha ha, anh Thạch, chuyện này ắt hẳn là có hiểu lầm rồi, Hổ Tiếu nhà chúng tôi, không phải là loại tiểu nhân bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích đâu."
Đối mặt với sự chất vấn của Thạch Hạo Hãn, Tây Môn Phong Vân cười đáp lại, giọng điệu nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy như ngọn gió xuân thổi qua.
"Hừ!"
Thạch Hạo Hãn trầm giọng nói: "Ý của ông là, cháu trai của tôi vu oan cho Tây Môn Hổ Tiếu sao?"
"Lẽ nào không phải sao?"
Tây Môn Phong Vân không sợ chút nào, nhìn thẳng vào mắt của Thạch Hạo Hãn, khẽ cười nói: "Anh Thạch, nếu có chứng cứ, thì lấy ra đây, nếu như không có thì đừng nhiều lời."
"Về phần hành động vu oan Hổ Tiếu của Thạch thiếu gia...thôi bỏ đi, ắt hẳn Thạch thiếu gia đang nổi nóng, nên mới làm ra mấy chuyện trái với lệ thường như vậy, có thể thông cảm được, gia tộc Tây Môn chúng tôi, từ trước đến nay luôn đối xử khoan dung với mọi người, vậy nên cũng không so đo với Thạch thiếu gia nữa." Tây Môn Phong Vân rộng lượng
cười nói.
"Hừ, cứ để ông nói như vậy, ngược lại là Thái Sơn của tôi không đúng rồi sao!"
Thạch Hạo Hãn thẹn quá hóa giận, toàn thân tỏa ra uy thế khủng bố, giống như muốn ra tay đòi lại công bằng cho Thạch Cửu Thiên vậy.
Đối mặt với chuyện này, Tây Môn Phong Vân ngồi nghiêm chỉnh, trên người ông ta vẫn không mảy may có sự chuyển động sức mạnh nào, tĩnh lặng như nước chảy mây trôi vậy.
"Anh Thạch, chớ kích động."
Lúc này, môn chủ Vương Trùng Vân của Thiên Cơn Môn hòa giải, cười nói: "Đại hội võ thuật vẫn đang diễn ra, người của các đại tông phái ở giới luyện võ đều đang ở đây, đừng để người ta có chuyện cười để xem."
"Chuyện của lớp nhỏ, thì để lớp nhỏ giải quyết là được rồi, chúng ta không cần thiết phải nhúng tay vào." Vương Trùng Vân cười nói.
"Hừ, chuyện này còn chưa giải quyết xong thì Thái Sơn tôi cũng không ngậm bồ hòn mà bỏ qua đâu, sau đại hội võ thuật, chúng tôi nhất định phải đòi lại công bằng!"
Thạch Hạo Hãn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi uy hiếp nói.
Tây Môn Phong Vân lại không hề để ý, chỉ thoáng nở nụ cười.
Từ đầu đến cuối, nét mặt của ông ta chưa từng thay đổi, giống như không có chuyện gì có thể khiến ông ta thay đổi được sắc mặt.
Lại nói về chuyện ở trên lôi đài.