Ghê tởm!
Ghê tởm quá mà!
Viên đan dược cổ mà mình xem như báu vật mất công cướp về vậy mà lại là đất bẩn ở trên người của Tô Thương.
Trong lúc nhất thời, Nạp Lan Minh Triết không thể nào tiếp nhận được, sắc mặt vô cùng khó coi, trực tiếp nôn ọe liên tục.
Nhớ lại lúc nãy mình còn khen lấy khen để là đan dược cổ có ẩn chứa hương thơm kỳ lạ, vừa vào miệng đã tan ngay, Nạp Lan Minh Triết biểu lộ ngày càng phức tạp, giống như ăn phải con ruồi chết vậy.
"Thanh Đại, đừng khóc nữa, vì loại đàn ông này mà khóc thì không đáng mà.
" Lúc này, Lý Nguyệt dịu dàng an ủi nói.
"Lý Nguyệt, hu hu hu, tớ buồn quá.
" Hoa Thanh Đại ôm lấy Lý Nguyệt khóc nức nở, cực kỳ bi thương.
"Được rồi, được rồi.
"
Lý Nguyệt lạnh lùng liếc Nạp Lan Minh Triết một cái rồi lại động viên nói: "Thanh Đại, cậu phải cảm thấy may mắn mới đúng chứ, may mắn vì mình sớm đã nhìn ra được bộ mặt thật của Nạp Lan Minh Triết!"
"Ừm.
"
Hoa Thanh Đại vừa khóc thút thít vừa hối hận nói: "Mấy ngày trước ông nội cũng đã nhắc tớ, kêu tớ tránh xa Nạp Lan Minh Triết ra, đáng tiếc tớ lại không thèm nghe, đều trách tớ không tốt, không chịu nghe lời của ông nội, nếu không thì cũng không bị anh ta lừa gạt rồi.
"
Lý Nguyệt ôm lấy Hoa Thanh Đại rồi khẽ mỉm cười: "Bình thường thôi mà, đời người ai rồi cũng sẽ gặp qua mấy người lưu manh mà, cậu xem như cậu là còn may rồi, chỉ bị gạt trong một thời gian ngắn, cũng không bị tổn thất gì, tớ xem tin tức thì thấy rất có nhiều cô gái bị lừa gạt hết cả tuổi thanh xuân và thể xác, so ra thì cậu có là gì đâu.
"
Không thể không nói là Lý Nguyệt rất biết cách an ủi người khác, so sánh như vậy đã khiến cho Hoa Thanh Đại cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cô ấy nghẹn ngào nói: "Cũng đúng, tớ cũng không bị mất mát gì.
"
"Đúng mà, cho nên Thanh Đại, cậu đừng khóc nữa, ngã một lần thì khôn hơn một chút, sau này chú ý nhiều hơn là được rồi.
"
Lý Nguyệt mỉm cười nói: "Kì thực, mắt nhìn người của những người đi trước rất là hay, lần sau cậu tìm bạn trai thì nghe ý kiến của ông nội nhiều một chút, ông đã gặp qua rất nhiều loại người, người mà ông nhìn trúng chắc chắn sẽ là một người ưu tú, xuất sắc.
"
"Ừm a.
"
Hoa Thanh Đại ngừng nức nở, tâm trạng cũng đỡ hơn rất nhiều rồi, sau đó cô ấy lại nhìn sang Tô Thương, nhỏ giọng nói: "Nguyệt, Tô Thương là một tên lưu manh, cậu không phải giống như mấy cô gái trên tin tức, bị anh ta lừa gạt thân thể rồi chứ?"
"CMN.
"
Tô Thương đang đứng ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ, lập tức khó chịu nói: "Cô nói như vậy là không đúng rồi, cô hiểu rõ về tôi sao, cô dựa vào cái gì mà nói tôi là một tên lưu manh chứ?"
"Anh còn cần phải hiểu rõ nữa sao? Ngày ngày để đi đến quán bar, thì có thể là cái thứ tốt đẹp gì chứ.
" Hoa Thanh Đại thuận miệng nói.
"Tôi! "
Tô Thương đang muốn đáp trả lại thì Lý Nguyệt liếc anh một cái ra hiệu cho anh đừng nói gì nữa, thế là Tô Thương đành phải ngậm miệng lại.
"Thanh Đại, đừng có nghĩ xấu cho Tô Thương nữa, chuyện hôm nay may mà có anh ấy mà.
"
Lý Nguyệt không để cho Tô Thương nói, nhưng cô lại đi bảo vệ anh: "Nếu không cậu cũng sẽ không biết được bộ mặt thật của Nạp Lan Minh Triết, hoặc có lẽ là đan dược cổ của ông nội Hoa cũng bị lừa lấy đi mất rồi, cậu nên cám ơn Tô Thương mới đúng chứ.
"
Hoa Thanh Đại suy nghĩ một lát, quả thực là như vậy, trong lòng vật lộn một hồi cuối cùng mới nói: "Tô Thương, cám ơn anh.
"
"Không cần khách sáo.
"
Tô Thương nở một nụ cười đắc ý.
Bất kể nói thế nào thì Hoa Thanh Đại cũng là bạn thân của Lý Nguyệt, bây giờ Hoa Thanh Đại mới đau khổ xong, tâm trạng còn chưa ổn định, Tô Thương cũng không muốn cãi nhau với cô ấy.
"Hoa Thanh Đại!"
Lúc này, Nạp Lan Minh Triết sau khi nôn mửa xong rồi, biểu tình vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chú vào Hoa Thanh Đại rồi nói: "Được đó, cô vậy mà đưa cho tôi ăn cái thứ kinh tởm như vậy!"
"Ai kêu anh ăn chứ, là do anh làm quá nhanh thôi.
" Hoa Thanh Đại nghiến răng nói.
"Cô!"
Nạp Lan Minh Triết phẫn nộ nói: "Tôi đối xử với cô tốt như vậy, vậy mà cô lại thông đồng với người ngoài để hãm hại tôi, Hoa Thanh Đại, cô tốt quá đấy!"
"Nạp Lan Minh Triết, anh đối xử tốt với tôi sao?"
Hoa Thanh Đại đã nhìn rõ bộ mặt thật của Nạp Lan Minh Triết rồi cho nên thái độ của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, cô ấy nghiến răng, lạnh giọng nói: "Câu nói này sao anh nói ra mà không biết ngượng vậy!"
"Anh tiếp cận với tôi, mời tôi ăn cơm, luôn miệng nói thích tôi, cũng không phải đều là vì muốn lừa lấy đan dược cổ của ông nội tôi sao?"
"Đồ tiểu nhân hèn hạ, sao mà anh không đi chết đi!" Nói xong lời cuối cùng, Hoa Thanh Đại nguyền rủa nói.
"Nạp Lan Minh Triết, cái gì mà đệ nhất công tử Giang Bắc chứ, chỉ là một con chó ra vẻ đạo mạo mà thôi!"
Lý Nguyệt cũng mắng theo: "Tôi sẽ chặn số điện thoại của anh, cũng sẽ xóa luôn wechat,