*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng đã đến lượt mình thi đấu rồi mà cha vẫn chưa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Tô Du Du lộ ra tia thất vọng.
"Du Du, cố lên, chú Vương Phú Quý ghi hình lại cho cháu, đợi sau khi gặp cha cháu rồi, thì cháu đưa cho ông ấy xem." Vương Phú Quý ở dưới lôi đài giơ điện thoại lên, cổ vũ cho Tô Du Du.
Advertisement
"Ừm ạ."
Tô Du Du nhận được sự khích lệ, liền nắm chặt quyền lại, ánh mắt kiên định nói: "Chú Phú Quý, cháu sẽ nỗ lực hết mình, sẽ không làm mất mặt cha đâu!"
Advertisement
Những người ở trên lôi đài và đông đảo khán giả bên dưới, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Tô Du Du, lập tức cười ha ha, căn bản đều xem thường Tô Du Du.
Lúc này.
Ở trên cao.
"Thiên Sơn Tuyết, trông nom con gái cô đi, mau lôi nó xuống, lôi đài không phải là nơi chơi đùa đâu!" Từ Thiện sư thái lạnh giọng nói.
Lúc trước Thiên Sơn Tuyết cho bà ta ăn quả đắng, bà ta còn không biết làm sao để trả mối nhục này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Sư thái."
Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, khẽ cười nói: "Con gái tôi ghi danh rồi, tại sao lại lôi nó xuống chứ?"
"Con bé đó mới 4 tuổi, thi gì mà thi chứ, không phải đang làm loạn sao?" Từ Thiện sư
thái trầm giọng nói.
"Đại hội võ thuật đối với tuổi tác của người tham gia chỉ có giới hạn độ tuổi cao nhất, chứ không có giới hạn độ tuổi nhỏ nhất."
Thiên Sơn Tuyết nói: "4 tuổi thì sao nào, có quy định đứa bé 4 tuổi thì không thể tham gia thi đấu sao?"
"Cô!"
"Già mồm át lẽ phải, trên lôi đài quyền cước không có mắt, rồi sẽ có lúc cô sẽ hối hận thôi!"
Từ Thiện sư thái lạnh lùng nói, sau đó cũng không hề hỏi đến việc này nữa.
Ở đó còn có mấy vị đại nhân vật khác, cũng không có nhiều lời xen vào, dù sao thì Tô Du Du cũng không phá vỡ quy định.
Mọi người đều xem như một cuộc tranh luận nhỏ mà thôi, ai cũng không thèm để ý, trận đấu rất nhanh thì bắt đầu rồi.
Trong những người tham gia ở bảng đấu thứ ba, có danh tiếng nhất chính là Tống Thanh Dương của núi Thanh Thành, một người quyền pháp thâm sâu khó lường, đã từng đánh bại vô số thanh niên tài tuấn tự xưng là thiên tài.
Uy danh của anh ta mặc dù không bằng Vương Dã, phật tử Vô Cơ, Tây Môn Long Ngâm, Thái Sơn Thạch Cửu Thiên, nhưng cũng không thể khinh thường được.