*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ Thiện sư thái nghiêm mặt nói: "Thế nhưng đây là ân oán của tôi và hai người bọn họ, không liên quan gì đến đứa nhỏ, Tô Du Du là vô tội, nó chỉ là một đứa nhóc bốn tuổi mà thôi. Nếu như đệ tử núi Thanh Thành của ông làm hại đến đứa nhỏ, vậy thì đừng trách phái Nga Mi tôi không khách sáo!"
Dứt lời, xung quanh cơ thể sư phụ Từ Thiện phóng ra một luồng khí tức khủng bố, dĩ nhiên bà ta không phải đang nói giỡn.
Advertisement
Sắc mặt của sơn chủ Thanh Thành khó coi, ông ta đương nhiên không muốn đắc tội với Từ Thiện sư thái, nhưng cũng không thể thẳng thắn thừa nhận bản thân sợ hãi, nếu không chẳng phải sẽ mất mặt sao?
"Sư thái."
Advertisement
Lúc này, Thiên Sơn Tuyết đứng lên, nhẹ nhàng cười nói: "Bà không cần lo lắng đâu, con bé có thực lực đánh một trận. Bằng không tôi cũng sẽ không để cho con bé leo lên võ đài đâu."
"Cô chắc chứ?" Sư phụ Từ Thiện nhíu mày nói.
"Ừm."
Thiên Sơn Tuyết nghiêm túc gật đầu, sau đó nói với vẻ mặt áy náy: "Sư thái, thực xin lỗi, lúc trước đã đắc tội với bà nhiều rồi, tôi đã làm chuyện không phải với bà."
Dù có thế nào đi nữa thì Thiên Sơn Tuyết không ngờ tới, Từ Thiện sư thái sẽ ra tay ngăn cản đòn tấn công của Tống Thanh Dương thay cho Tô Du Du.
Xem ra Từ Thiện sư thái chỉ là ngoài mặt lạnh lùng mà thôi, nhớ lại lời bản thân đã nói lúc trước, Thiên Sơn Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy, cho nên mở miệng nói xin lỗi.
"Hừ, không cần đâu, tôi không nhận!"
Từ Thiện sư
thái hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi xuống, không xem vào chuyện của Tô Du Du nữa.
"Minh chủ Thiên, nếu như cô cho rằng con gái của cô có thực lực đấu một trận, vậy thì tiếp tục tranh đấu đi, nhanh chóng chấm dứt để còn nhường lại võ đài cho người dự thi của đường đua khác nữa." Lúc này, sơn chủ Thanh Thành nói.
"Được."
Thiên Sơn Tuyết khẽ gật đầu, sau đó cũng lập tức ngồi xuống, âm thầm cổ vũ cho Tô Du Du.
Ngay tại thời điểm này.
Trên võ đài.
Tống Thanh Dương thấy vậy thì lộ ra một tia cười lạnh, mỉa mai nói: "Nghiệt dư nhỏ của nhà họ Tô, lần này không có ai giúp được nhóc nữa rồi."
"Năm đó cao thủ của núi Thanh Thành chúng tôi đã tham gia tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Lôn, nhưng thật đáng tiếc, lúc đó tôi vẫn chưa ra đời, cho nên không có cơ hội tham dự. Hôm nay có thể tra tấn nghiệt dư nhỏ nhóc này, xem ra cũng là một chuyện vui nhỉ, ha ha."
Dứt lời, Tống Thanh Dương lại đánh ra một đòn, một luồng chân khí mạnh mẽ thông qua nắm đấm của anh ta trào ra, phóng thẳng tới chỗ Tô Du Du.
"Tôi không phải nghiệt dư nhỏ, a!"
Đối phương hết lần này đến lần khác nhắc tới nghiệt dư, khiến cho Tô Du Du hoàn toàn tức giận, phát ra một tiếng kêu cuồng loạn.
Răng rắc!