Lúc này.
Ở quán cà phê Starbucks.
Cô gái ngồi ở phía bên trái sát cửa sổ, quả nhiên là một cực phẩm nha.
Cô ấy ít nhất nặng 150 ký, tai to mặt lớn, trên mặt còn nổi đầy mụn, dáng dấp một lời khó có thể nói hết.
Như một đống thịt lớn đang ngồi trên chiếc ghế vậy, sau khi Tô Thương nhìn thấy cũng không nhịn được mà lo lắng thay cho cái ghế.
Càng hiếm thấy hơn nữa là cô ấy mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, tóc buông xõa tự nhiên, hình như vì cuộc hẹn này cho nên cô ấy trang điểm rất kỹ càng.
Đôi môi đỏ rực, còn hai má thì ửng hồng như đít khỉ, không thể nhìn ra được phong cách của cô ấy.
Cực phẩm nha.
Hoa nở ngàn vạn đóa, đây chính là đóa hoa cực phẩm nhất trong các loài hoa hiếm thấy mà.
Tô Thương trước giờ cũng không dựa vào vẻ bề ngoài để phán xét một cô gái, anh cảm thấy nhân phẩm còn quan trọng hơn ngoại hình, vĩnh viễn không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy cô gái ở trong quán cà phê thì Tô Thương lặp tức tự mình phủ định hết.
Kỳ thực, vẻ bề ngoài cũng rất quan trọng nha.
Biểu cảm của Vương Phú Quý còn đặc sắc hơn cả Tô Thương nữa, cậu ấy không kiềm được mà nuốt nước miếng cái ực.
"Tô! Tô đại thiếu gia, mắt của tôi nhìn không tốt, anh giúp tôi nhìn xem, cái thứ đang ngồi gần cửa sổ là cái gì vậy?" Vương Phú Quý nhỏ tiếng hỏi, chỉ sợ bị đối phương nghe thấy.
"Ha ha, Vương đại thiếu gia, người đó chắc là tiểu Điềm Điềm của cậu đó, không ngờ gu của cậu cũng hiếm thấy ghê nha.
"
Tô Thương khẽ cười nói: "Nhanh đến chào hỏi cô ấy đi, tôi đang rất mong chờ về cảnh tượng cặp đôi yêu nhau lao vào với nhau đó.
"
"Lao vào cái con khỉ!"
"Móa nó chứ, tôi có xem qua hình của cô ấy, người này so với trong ảnh khác xa nhau quá, quả thực là cách biệt một trời một vực mà.
"
"Có thể nói như vậy, ông đây bây giờ mà đi báo cảnh sát tố cáo cô ta dám lừa dối tôi, thì đến lúc đó quan tòa cũng sẽ phán cho tôi thắng mà thôi.
"
Biểu tình của Vương Phú Quý vô cùng phức tạp, nghiến răng, nghiến lợi chửi bậy.
Lúc này.
Cô gái mập kia ở đằng xa liếc nhìn Vương Phú Quý, rồi sau đó cầm lấy điện thoại, dùng hai ngón tay kẹp lấy cuống họng mình lại rồi õng ẹo nói: "Quý Quý, anh đến chưa, anh chàng đẹp trai mắt hí mặc cái áo màu đen tay ngắn ở ngay cửa tiệm cà phê là anh phải không?"
Ding dong.
Vương Phú Quý lập tức nhận được tin nhắn wechat gửi đến, vội vàng nhìn lại áo của mình đang mặc, liền phát hiện mình đúng là đang mặc chiếc áo màu đen tay ngắn, lập tức bị dọa cho tê dại hết cả da đầu.
Tiếp theo đó.
Cậu ấy vội vàng cởi chiếc áo tay ngắn màu đen đang mặc ra, vứt ngay xuống đất rồi ra sức đạp nó mấy cái, sau đó liền gửi tin nhắn thoại đi: "Không phải anh, em nhận nhầm người rồi.
"
Nói xong, Vương Phú Quý cũng không dám ở lại đó nữa, liền xoay người chạy ra khỏi quán cà phê Starbucks.
"CMN, cậu cởi áo ra làm gì vậy chứ, khùng hả.
"
Tô Thương tối sầm mặt lại chửi bậy một câu, sau đó cũng chạy theo sau, kết quả là bỗng nhiên anh lại nhìn thấy cô gái mập đang ngồi ở cạnh cửa sổ thoáng nở một nụ cười.
Nụ cười này không bình thường cho lắm nha.
Tô Thương có một cảm giác rất khó tả, liền nhíu mày lại, sau đó lại nhìn cô gái mập kia mấy lần nữa, kết quả lại phát hiện ra một chuyện bất ngờ.
Giả!
Cô gái mập này là hàng giả!
Không đúng!
Chính xác mà nói, cô ấy không hề mập, chỉ là cô ấy dán rất nhiều silicon lên người mà thôi, cho nên mới thấy cồng kềnh như vậy.
Còn nữa.
Cô ấy cũng không hề xấu, mấy lớp trang điểm trên mặt hẳn là do cô ấy cố ý hóa trang như vậy, cô ấy cố ý muốn mình xấu đi.
Tô Thương nhìn chăm chú một lượt, dựa vào nhãn lực của anh thì đương nhiên có thể nhìn ra khuôn mặt thật của cô ấy.
Cô gái này mặc dù cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân gì, nhưng tuyệt đối không hề xấu xí, có thể nói là người đẹp tầm trung.
Hơn nữa quan trọng là cô gái đó mới hai mươi tuổi hơn thôi mà đã ở cảnh giới Hóa Kình của người luyện võ rồi, ở trong thành phố, bất kể là thiên phú hay là thực lực thì đều là người đẹp tầm cao thôi.
"Vương Phú Quý nói, tiểu Điềm Điềm là một người dẫn chương trình ưu tú, cao thủ Hóa Kình sẽ đi làm người dẫn chương trình sao?"
"Có điều gì kỳ lạ à!"
Tô Thương khẽ nhếch môi lên nở một nụ cười rồi bước nhanh về phía cô gái đó, anh quyết định sẽ làm rõ chuyện này mới được.
Vương Phú Quý là người anh em tốt của Tô Thương, Tô Thương cũng không muốn người anh em tốt của mình xảy ra chuyện gì được.
Qua mấy hơi thở thì Tô Thương đã đến gần với chỗ cửa sổ, trực tiếp ngồi xuống đối diện với cô gái mập kia.
Anh không nói gì chỉ mang theo nụ cười ngắm nhìn cô gái mập đó.
Cô gái mập rõ ràng là hơi sững người một chút nhưng sau đó khuôn mặt lại tràn đầy mong chờ nhìn Tô Thương, ngọt ngào hỏi: "Anh trai, anh là Quý Quý của tôi sao?"
Tô Thương cũng không trả lời.
"Anh chắc là anh Quý Quý của tôi rồi, wow, anh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa, em thích quá đi, hi hi, anh hài lòng với em chứ?" Cô gái mập vừa nói vừa chớp chớp mắt, cố ý nũng nịu nói.
Tô Thương vẫn như cũ không nói lời nào.
"Anh Quý Quý, cám ơn quà tặng mà anh đã ủng hộ cho em, kì thực lần trước anh tới trường học tìm em, em không phải là không muốn gặp anh, chỉ là em chưa chuẩn bị xong tâm lý mà thôi, lần này em chuẩn bị xong rồi, tối nay chúng ta cùng đi đến khách sạn được không?" Cô gái mập uốn éo, ngượng ngùng nói.
Tô Thương vẫn không nói gì.
"Ừm hừ, anh Quý Quý, có phải anh không thích em không, anh chê em vừa xấu vừa mập phải không?"
Cô gái mập liền đứng dậy, uất ức, nức nở nói: "Hu hu hu, nếu đã như vậy thì em đi đây?"
Lúc này.
Tô Thương vẫn luôn trầm mặc liền mở miệng, thản nhiên nói: "Diễn đủ chưa, nếu đủ rồi thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng nào.
"
"Anh có ý gì chứ?" Cô gái mập nhíu mày nói.
"Ha ha.
"
Tô Thương cười đùa nói: "Cô đường đường là người luyện võ ở cảnh giới Hóa Kình, trên người thì dán đầy silicon cho mập lên, cố ý trang điểm cho xấu đi, chơi như vậy vui không?"
Biểu tình của cô gái mập kia lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt sáng lên như đuốc nhìn chằm chằm vào Tô Thương, cùng lúc đó cô ấy cũng ngồi xuống, rồi trầm giọng nói: "Anh chỉ là một người bình thường sao có thể nhìn ra được chứ?"
"Cô cảm thấy sao?"
Vừa hỏi ngược lại, ánh mắt Tô Thương vừa run lên, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ, trấn áp cô gái mập kia xuống.
"Tông! tông sư!"
Cô gái mập lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Tô Thương tràn đầy cung kính, giọng nói run run: "Tôi không biết anh là tông sư, lúc trước đã đắc tội, bây giờ xin anh tha tội cho!"
Tiếp theo, cô gái mập liền muốn đứng dậy hành lễ với Tô Thương nhưng lại bị Tô Thương ngăn lại.
Sau đó, Tô Thương đi thẳng vào vấn đề, lạnh giọng chất vấn: "Đừng nói nhảm nữa, cô rốt cuộc là ai, tiếp cận Vương Phú Quý có mục đích gì?"
"Không dám giấu gì anh, tôi tên là Lưu Sở Điềm, sinh ra trong một dòng họ nhỏ ở Giang Bắc, năm mười tuổi thì dọn lên thành phố, mới về lại Giang Bắc hai ngày thôi.
"
Cô gái mập Lưu Sở Điềm thành thật nói: "Sở dĩ tôi hóa trang như vậy chỉ là muốn trêu chọc Vương Phú Quý mà thôi.
"
"Lưu Sở Điềm?"
Tô Thương nghe thấy như vậy thì trong tâm trí hiện lên mấy kí ức trước kia, những kí ức vụn vặt.
Trong ấn tượng của anh, ở Giang Bắc đúng là cô một cô gái tên là Lưu Sở Điềm.
Lúc đó, Tô đại thiếu gia thường cầm đầu một đám con nít chơi đùa với nhau, trong đó có Lưu Sở Điềm.
Nếu như Tô Thương không nhớ lầm thì quan hệ của Lưu Sở Điềm và Vương Phú Quý rất là tốt, suốt ngày dính lấy nhau, thậm chí còn định ước gắn bó với nhau suốt đời nữa kìa.
Đây đều là những chuyện rất lâu trước đây rồi, cho nên cho dù Tô Thương có tinh mắt thì cũng không nhận ra được Lưu Sở Điềm.
"Thì ra là cô à.
"
Tô Thương mỉm cười sau đó tò mò nói: "Lưu Sở Điềm, quan hệ của cô và Vương Phú Quý tốt như vậy mà, cũng xem như là thanh mai trúc mã rồi, lần này trở về Giang Bắc sao lại còn đi chọc cậu ấy chứ, nhìn xem Vương Phú Quý nhà tôi bị dọa cho tái xanh mặt mũi rồi kìa.
"
"Đáng đời anh ta.
"
Lưu Sở Điềm nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói: "Không phải chỉ mới mười năm thôi sao, sau khi tôi về đến Giang Bắc thì cố ý đi ngang qua anh ta, tôi đi tới đi lui ba lần anh ta cũng không nhận ra tôi, rõ ràng là quên tôi mất tiêu rồi, tên đàn ông phụ bạc, lúc đầu khi tôi mới rời khỏi Giang Bắc , anh ta còn hứa hẹn với tôi cả đời này cũng sẽ không quên tôi!"
Ặc.
Nhìn bộ dạng này chắc là con nhỏ này vẫn còn tình cảm với Vương Phú Quý rồi, cho nên khi Vương Phú Quý không nhận ra cô ấy, cô ấy mới nghĩ ra trò này để chọc Vương Phú Quý mà.
Sau khi Tô Thương biết được chân tướng sự việc thì khẽ mỉm cười nói: "Lưu Sở Điềm, cô biết tôi là ai không?"
"Không biết, anh chắc chắn là thiếu niên tài tuấn của tông phái võ thuật nhỉ.
" Lưu Sở Điềm đối diện với Tô Thương, thái độ vô cùng cung