"Ha ha."
Tô Thương tò mò hỏi: "Đoàn Khánh Minh đúng không, có thể nói cho tôi biết cảnh giới của ông không?"
Advertisement
"Lục địa võ thần đỉnh phong." Đoàn Khánh Minh thẳng thắn nói.
"Cái này kỳ nha.."
Advertisement
Tô Thương khó hiểu nói: "Cái người hộ vệ này của tôi, là người tu chân, nhưng người tu chân không thể đặt chân đến Kết đan, chắc hẳn ông cũng biết, cô ấy nhiều lắm cũng là Trúc cơ đỉnh phong."
"Mà Võ thần lục địa đỉnh phong, dựa theo lời tam sư đệ Đoàn Khánh Sinh của ông nói, hoàn toàn có thể chống lại Trúc cơ đỉnh phong."
Tô Thương nhíu mày nói: "Đêm nay tôi đánh đến núi Ba, không chỉ khiến tông phải tiểu kiếm mất hết thể diện, còn làm tam sư đệ của ông bị thương, ông không phản kháng chút nào, trực tiếp tỏ ra yếu kém với tôi?"
"Không dám."
Đoàn Khánh Minh lộ ra một nụ cười khổ, nói thật: "Đạt đến cảnh giới Võ thần đỉnh phong này, tôi có thể cảm giác được cô gái này cực kỳ cường đại."
"Dù là tôi ở trạng thái tốt nhất, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của cô ấy, dù sao giữa đỉnh phong với nhau, cũng có sự chênh lệch rất lớn."
"Huống hồ, bây giờ tôi khí huyết khô cạn, không nên ra tay, mà có ra tay thì cũng đánh không lại, càng tăng thêm tỉ lệ tử vong của tôi mà thôi."
Đoàn Khánh Minh nói: "Một khi tôi chết đi, mấy người anh em này của tôi dù là liên thủ lại cũng đánh không lại cô gái này."
"Cho dù khiến Tô thiếu gia chê cười, nhưng thà như vậy, trực tiếp tỏ ra yếu kém với Tô thiếu gia, để thể hiện đủ thành ý của mình còn hơn."
Đoàn Khánh Minh nói thêm.
"Ha ha ha."
Tô Thương nghe vậy, gật đầu cười nói: "Thú vị lắm, tôi thích sự thẳng thắn của ông."
"Thế thì...Tô thiếu gia, có thể thả tam đệ của tôi không, ông ấy sắp không chịu được nữa rồi." Đoàn Khánh Minh thừa cơ nói ra.
"Không thể."
Nụ cười trên mặt Tô Thương bỗng vụt tắt, thay vào đó là một vẻ âm u: "Vừa rồi chính miệng ông ta nói, năm đó các tông phái lớn đi tiêu diệt nhà họ Tô, anh ta cũng có tham gia."
"Thân phận của tôi, chắc chắn lúc ông ẩn núp trong bóng tối cũng đã biết được rồi, ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho anh ta sao?"
"Tô thiếu gia."
Đoàn Khánh Minh cười khổ: "Tam sư đệ của tôi quả thực có tham gia, không chỉ có thế, năm anh em chúng tôi cũng đều tham gia."
"Có điều, năm người chúng tôi lúc ấy chỉ như là chân sai vặt thôi, thậm chí còn chưa đặt chân đến Thiên tông."
"Chúng là chỉ phụ trách quét sạch hiện trường mà thôi, thay bề trên của núi Côn Luân nhặt xác người mạnh mẽ của nhà họ Tô."
Đoàn Khánh Minh nói tiếp: "Nhắc đến chuyện này, Tô thiếu gia, có mấy lời bây giờ tôi nói ra, cậu có thể không tin, và cảm thấy như tôi đang nói dối."
"Lời gì, ông nói đi." Tô Thương thản nhiên nói.