Thiên Niên Sát cũng tế xuất tầng thứ tư tháp Hư Không, đấu đá lung tung trong tám người đó.
Dù sao tám người Đông Phương Diệu cũng nắm giữ bảo vật của cổ tộc trong tay, thực lực tăng lên vô cùng lớn mạnh.
Advertisement
Dì Phù và Thiên Niên Sát đã tiêu hao sức lực vào lúc nãy, công thêm việc tuổi tác của họ đã quá lớn, bây giờ đã bắt đầu xuống dốc.
Về phía Đoàn Khánh Minh... Ngay từ lúc mới bắt đầu, ông ta chỉ đánh nhau với một mình Hạ Hầu Ấn, thế nhưng sau đó lại có một người xông tới, đã trở nên giằng co kịch liệt, quần áo rách rưới.
Cho nên, vài phút sau, ba người đã thất bại, bị tám người Đông Phương Diệu đánh ngã xuống đất.
Advertisement
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Giờ phút này, dì Phù, Thiên Niên Sát, Đoàn Khánh Minh đều nằm trên mặt đất, miệng hộc máu, khí tức có chút yếu ớt.
"Giết chết bọn họ, tránh cho đêm dài lắm mộng!"
Đông Phương Diệu lạnh lùng nói, tám người bọn họ cầm bảo vật của mình trong tay, chậm rãi đi tới gần ba người dì Phù.
Trên không trung, A Ly đang chiến đấu với Nam Cung Dận và Quân Vô Ưu, bọn họ đang đánh nhau hừng hực khí thế, cô ấy còn phải đề phòng hai người bọn họ sẽ bất chợt dùng đến con át chủ bài.
A Ly suy nghĩ cho đại cục, cho nên cô ấy vẫn không thể khôi phục bản thể, cho nên không ra tay.
Về phần những người khác đang có mặt ở đấy, thì hoàn toàn không dám tiến lên, cũng không ngăn cản nổi tám người Đông Phương Diệu.
"Dừng tay!"
Nhưng ngay khi tám người Đông Phương Diệu chuẩn bị ra tay, thì Tây
Lạc Diệp dẫn đầu đông đảo cao thủ nhà họ Tây chạy tới hiện trường...
Từ khi nhận được mệnh lệnh của lão tổ Tây Dao, Tây Lạc Diệp liền bắt đầu triệu tập cao thủ nhà họ Tây.
Chỉ cần là người tu chân cảnh giới Trúc cơ, đều được gọi đến, gần như là dốc hết toàn bộ lực lượng.
"Cha."
Nhìn thấy Tây Lạc Diệp, Tây Phương Sáng vẫn đang đứng ở bên đứng bên cạnh quan sát trận đánh, nhất thời chào đón, cung kính nói: "Sao cha lại đến đây, còn đưa theo nhiều người như vậy làm gì?"
"Đây là mệnh lệnh của lão tổ."
Tây Lạc Diệp thờ ơ trả lời, sau đó dò hỏi: "Tây Phương Sáng, con không ra tay với hậu nhân nhà họ Tô chứ?"
"Không."
Tây Phương Sáng lắc đầu, ngay sau đó giải thích nói: "Có điều, cha à, con sẽ không làm nhà họ Tây mất mặt đâu."
"Con chỉ muốn giữ sức, sau đó chắc chắn sẽ ra tay, ngăn cản giới luyện võ biến đổi." Tây Phương Sáng nói thêm.
Nghe được con trai mình không ra tay, Tây Lạc Diệp lập tức thở dài một hơi.
Ông ấy có thể cảm nhận rõ ràng được thái độ của lão tổ đối với Tô Thương, nếu con trai mình làm tổn thương Tô Thương, chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn rồi.