156: Lại Dạy Thêm Hai Chuyển
Sau khi biết được rõ ý đồ của Dược Vương Điện, Tô Thương bắt đầu âm thầm tính toán.
Nếu đại hội y thuật được tổ chức ở Giang Bắc thì cũng sẽ giảm bớt được nhiều phiền phức.
Đến lúc đó, bản thân mình sẽ lấy thân phận của Tô Huyền Thiên tham gia, sau đó thể hiện chút tài năng ra thì đương nhiên có thể làm trưởng lão rồi.
Còn muốn phát động thách đấu với điện chủ thì phải xem tình huống thế nào đã.
"Sư phụ, ngoài chuyện đại hội y thuật ra, còn một chuyện này tôi cảm thấy cũng cần phải nói cho cậu." Lúc này, Hoa Thời Mạc cung kính nói.
Tô Thương cau mày nói: "Chuyện gì?"
"Chiến thần Thiên Sách dưới trướng Bình Thân Vương đã khởi hành đến Giang Bắc rồi, có lẽ đêm nay sẽ đến nơi."
Hoa Thời Mạc nói tiếp: "Theo tin tức của tôi thì chiến thần Thiên Sách đã nhận được mệnh lệch của Bình Thân Vương đến Giang Bắc để kết giao với cao thủ trẻ tuổi kia."
"Lúc trước tôi còn cảm thấy rất ngạc nhiên, sao Giang Bắc đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy, ha ha, không ngờ người giết chết tám vạn binh lính của địch lại chính là sư phụ."
Hoa Thời Mạc tiếp tục nói: "Nói như vậy thì sư phụ à, chiến thần Thiên Sách cũng vì cậu mà đến đó."
"Bình Thân Vương, chiến thần Thiên Sách?" Tô Thương khẽ cau mày, hiển nhiên anh không biết hai người này là ai.
Nhìn thấy sự nghi ngờ của sư phụ, Hoa Thời Mạc giải thích nói: "Sư phụ, Bình Thân Vương là anh em ruột của đương kim hoàng thượng, tay nắm trọng binh, là đại nguyên soái của nước Hoa.”
"Dưới trướng ông ta có 10 vị chiến tướng, chị gái của ngài,Tô Dực Cân là một trong 10 đại chiến tướng và chiến thần Thiên Sách, Triệu Thiên Sách cũng vậy."
"Hoá ra là người lãnh đạo trực tiếp của chị gái à."
Tô Thương nở một nụ cười rồi lập tức hỏi: "Triệu Thiên Sách này có công lao gì mà có tên tuổi ngang với chị gái ta vậy?"
"Chiến thần Thiên Sách trấn thủ biên giới phía nam, từng có một lần lừa giết 12 vạn quân địch, dọa các nước phía nam biên giới mới nghe tin đã sợ mất mật."
Nhắc đến Triệu Thiên Sách, Hoa Thời Mạc hiếm khi mới bộc lộ sự kính nể mà nói: "Sư phụ, Triệu Thiên Sách là kho báu của quốc gia, là trụ cột của Đại Hoa, uy danh vẫn luôn rất cao."
"Ừm, ta biết rồi." Tô Thương khẽ gật đầu.
"Sư phụ, nếu Triệu Thiên Sách muốn gặp cậu thì cậu có gặp hay không?" Hoa Thời Mạc dò hỏi.
"Không gặp."
Tô Thương khẽ cười nói: "Bình Thân Vương phái anh ta đến tìm tôi không phải là muốn kéo tôi vào dưới trướng à."
"Cả đời tôi mặc sức với vạn dặm sông núi, không muốn có bất kỳ trói buộc nào, sao có thể trở thành thủ hạ của vương hầu được, gặp hay không gặp cũng không có ý nghĩa gì."
"Ông chỉ cần giúp tôi lưu ý đại hội y thuật nhiều hơn là được, có tin tức gì thì nói cho tôi biết, mấy chuyện khác không cần quan tâm quá nhiều." Tô Thương thản nhiên nói.
"Vâng."
Hoa Thời Mạc cung kính đáp ứng, sau đó ông ấy không kiềm được mà hỏi: "Sư phụ, tôi nghe nói là một người, một chó giết được 8 vạn quân địch, nói như vậy thì cậu còn có một con chó cảnh rất mạnh ư?"
"Hử!?"
Tô Thương không trả lời mà nhíu mày nhìn Hoa Thời Mạc, lạnh lùng nói: "Ông quên lời tôi vừa mới nói rồi sao?"
"Tôi đáng chết, là tôi lắm mồm, xin sư phụ trách phạt." Hoa Thời Mạc lập tức thấp thỏm, lo âu nói.
"Trách phạt thì không cần, nhưng lần sau không nên hỏi thì đừng hỏi, có một số chuyện ông ít biết sẽ tốt hơn."
Vẻ mặt Tô Thương lạnh nhạt, sau đó đổi giọng nói: "Thương tổn của ông nội tôi khôi phục thế nào rồi, mấy ngày trước gặp ông ấy, hình như ông ấy vẫn chưa khỏi hẳn."
"Thưa sư phụ, bây giờ ông chủ Tô đã bình phục hoàn toàn rồi."
Hoa Thời Mạc nói: "Cơ thể của ông chủ Tô vốn đã yếu ớt, đồng thời mấy năm qua vẫn luôn bị thương nên tôi phải khống chế lại lượng thuốc."
"Mấy ngày nay, ông chủ Tô hồi phục rất tốt, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn nhiều nên tôi mới gia tăng dược hiệu, hôm qua thì đã khỏi hẳn rồi." Hoa Thời Mạc bổ sung nói.
Ông ấy phân tích rất đúng.
Tô Kiền Khôn có bệnh kín trong cơ thể, đã tồn tại quá lâu rồi nên cần phải từ từ tẩm bổ mới được, không được nóng vội, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao sau khi Tô Thương sống lại không tự mình điều trị cho ông nội.
Bởi vì nếu anh có ra tay thì cũng phải điều trị từ từ, vừa dưỡng, vừa điều trị, đó mới là phương án có lợi nhất cho cơ thể.
"Hoa Thời Mạc, cảm ơn ông đã điều trị cho ông nội của tôi."
Tô Thương nhìn về phía Hoa Thời Mạc, lập tức hỏi: "Ông luyện Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm như thế nào rồi, đã quen với chuyển thứ hai chưa?"
"Sư phụ, khách sáo rồi, đây là việc tôi phải làm." Hoa Thời Mạc cười một tiếng, sau đó thẹn thùng nói: "Cố gắng thì cũng có thể thao tác được chuyển thứ hai rồi nhưng vẫn chưa được thuần thục lắm."
"Cứ từ từ thôi, thiên phú của ông không cao nhưng siêng năng khổ luyện thì vẫn có cơ hội thông thạo."
Tô Thương khẽ cười nói: "Kế tiếp tôi sẽ truyền cho ông thêm hai chuyển nữa, ông hãy nhìn cho kỹ."
Vừa dứt lời, Tô Thương nhìn về phía mô hình cơ thể người bên cạnh, nhanh chóng rút châm bạc ra, vừa đâm vào huyệt vị, vừa giảng giải.
Sau 8 phút.
Tô Thương thu tay lại, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Thời Mạc, thản nhiên nói: "Tôi đã đặt châm bạc trên huyệt vị, ông chỉ cần luyện tập theo là được."
"Cám ơn sư phụ!"
Hoa Thời Mạc cực kỳ kích động, ông ấy hưng phấn nói: "Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm quá thần kỳ, nếu tôi có thể nắm giữ được bốn chuyển thì đã có thể đè bẹp được đa phần các thầy thuốc khác rồi, cảm ơn sư phụ đã truyền thụ Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm cho tôi!"
"Ha ha, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà, trong mắt tôi, Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm cũng chỉ là một phương pháp châm cứu cấp thấp nhất thôi, vốn không đáng để nhắc tới."
Trong mắt Tô Thương tràn đầy sự khinh miệt, anh nhanh chân đi ra khỏi phòng làm việc.
"Cung tiễn sư phụ!"
Hoa Thời Mạc cúi người chào tạm biệt Tô Thương một cách cung kính, cho đến khi Tô Thương rời đi ông ấy mới dám đứng thẳng lên.
Lúc này.
Hai con mắt đục ngầu của Hoa Thời Mạc nhìn về phía mô hình cơ thể người mà sáng rực lên, ông ấy không kiềm được mà lẩm bẩm: "Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm tuyệt vời quá !"
"Nhưng mà cái này đối với sư phụ mà nói lại là phương pháp châm cứu cấp thấp nhất."
"Rốt cuộc sư phụ có lai lịch gì vậy?"
Tuy trong lòng Hoa Thời Mạc cực kỳ nghi ngờ nhưng ông ấy vẫn thu lại suy nghĩ của mình, sư phụ không cho hỏi nhiều nên ông ấy quyết định từ nay về sau sẽ không nghĩ đến những vấn đề này nữa.
"Ông nội."
Hoa Thanh Đại đi đến, tò mò hỏi: "Nhìn bóng lưng người vừa đi ra, trông rất giống Tô Thương, là anh ta ạ?"
"Ừm, là Tô đại thiếu gia."
Hoa Thời Mạc lấy lại tinh thần, gật đầu nói: "Thanh Đại, sao hôm nay cháu lại đến trường học?"
Từ sau khi biết bộ mặt thật của Nạp Lan Minh Triết, Hoa Thanh Đại đau lòng đến mấy ngày, cô ấy xin phép nghỉ không đến trường nên Hoa Thời Mạc mới hỏi như vậy.
"Ông nội, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, cháu đã lấy lại tinh thần rồi." Hoa Thanh Đại khẽ cười nói.
Sở dĩ, cô ấy khổ sở như vậy cũng không phải là do tình cảm dành cho Nạp Lan Minh Triết quá nhiều, chẳng qua là do cô ấy cảm thấy mình đã bị lừa gạt thôi.
Thật ra.
Hoa Thanh Đại chỉ nghĩ về Nạp Lan Minh Triết một chút mà thôi, cũng đúng là có nảy sinh một tia tình cảm.
Nhưng hạt giống tình yêu này còn chưa kịp mọc rễ, nảy mầm thì đã bị huỷ diệt rồi.
Chàng trai đẹp như hoa, ấm áp và dịu dàng.
Trong lòng Hoa Thanh Đại, hình tượng của Nạp Lan Minh Triết là như vậy đấy.
Nhưng đêm hôm đó cô ấy mới biết cái gì mà dịu dàng, khiêm tốn, cái gì mà nho nhã, lễ độ, tất cả đều là giả hết, Nạp Lan Minh Triết thật sự chính là một kẻ lật lọng, một kẻ hèn hạ không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Hoa Thanh Đại cảm thấy mình đã bị lừa mà còn là bị lừa một cách triệt để nên cô ấy mới cảm thấy đau khổ như vậy.
Nhưng bây giờ cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao thì bản thân cũng không bị tổn thất cái gì, coi như là quen biết một con chó đi.
"Thanh Đại, không gì tốt hơn chuyện cháu có thể nghĩ thông suốt được, sau này có kết giao với bạn trai thì phải cảnh giác cao độ, để ông nội cháu kiểm tra trước cho."
Hoa Thời Mạc nở một nụ cười hiền hậu, ông ấy chợt nhớ đến Tô Thương liền không kiềm được mà hỏi: "Thanh Đại, cháu cảm thấy con người Tô đại thiếu gia như thế nào?"
157: Khoa Trung Y Hay Khoa Tài Chính
Tô đại thiếu gia!
Nghe được câu hỏi của ông nội, trong nháy mắt Hoa Thanh Đại đã hiểu ý của ông nội là gì, gương mắt trắng nõn bỗng đỏ ửng lên.
"Thanh Đại, cháu đỏ mặt làm gì, chẳng lẽ cháu đã sớm có cảm tình với Tô đại thiếu gia à?" Hoa Thời Mạc cười hỏi.
"Ông nội!"
Hoa Thanh Đại kịp phản ứng lại, đỏ mặt nói: "Ông ghép cặp bậy bạ gì thế, Tô Thương là chồng sắp cưới của Nguyệt, hai người bọn họ mới là một đôi!"
"Chuyện này có làm sao đâu.
"
Hoa Thời Mạc suy nghĩ rất thoáng, khẽ cười nói: "Thằng nhóc Tô Thương này cực kỳ ưu tú, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ bên người, cháu có thể ở bên cậu