“Mạnh quá, người này, rốt cuộc đã đặt chân tới cảnh giới nào rồi?”
“Ít nhất cũng là Kết Đan đỉnh phong nhỉ?”
Advertisement
“Tôi thấy không phải chỉ thế thôi đâu!”
“Vừa rồi ông ta nói, cánh tay của Vương công tử là của ông ta…… còn có cái gì mà Thái Ly kiếm thể……”
“Ôi vãi, Phú Quý huynh đúng là trâu bò mà, lời khi nãy tôi nói với cậu ấy, có phải giọng lớn quá không? Cậu ấy sẽ không ghi thù chứ?”
Advertisement
Sau khi phỏng đoán thực lực của Tô Ma, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Vương Phú Quý.
“Thì ra là thế, khó trách vừa rồi tôi thấy bộ phận cơ thể kia có một loại cảm giác quen thuộc.”
Vương Phú Quý đầu tiên lẩm bẩm một lúc, rồi nhìn mọi người xung quanh, ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người lay động theo chiều gió, cuối cùng nhìn về phía Tô Thương, kiêu căng nói: “Tô đại thiếu, thực lực của cậu thế này không được đâu, tiểu thái kê, hiện tại tôi chỉ cần chém một nhát kiếm là có thể……”
Vương Phú Quý kiêu căng ngạo mạn, đang chuẩn bị làm màu trước mặt Tô Thương, nhưng lúc này, sức mạnh khủng bố khắp cơ thể cậu ấy lại đột nhiên biến mất.
Cảnh giới của cậu ấy cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, lại trở về luyện khí tầng chín.
Vương Phú Quý lập tức sững sờ, thanh âm đột nhiên im bặt.
Lúc này, Tô Thương mới nở nụ cười, vừa đi về phía Vương Phú Quý, vừa ôn nhu cười nói: “Vương đại thiếu gia, vừa rồi cậu nói gì thế, tôi không nghe rõ?”
“Cái kia, tôi……”
Cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình như thủy triều rút xuống, Vương Phú Quý trợn tròn mắt, kiêng kị liếc mắt nhìn Tô Thương một cái, sau đó nhếch miệng cười: “Hì hì, Tô đại thiếu gia, gì nhỉ, vừa rồi tôi không hề nói gì cả.”
“Vậy sao, nhưng sao tôi lại nghe thấy cậu mắng tôi là biến thái?” Tô Thương xoa tay
nói.
“Tôi…… cậu nghe nhầm rồi, tôi nói sau này tôi muốn ăn gà thả rông, tôi nói cậu là biến khi nào chứ.” Vương Phú Quý vội vàng đính chính.
“Vậy à.”
Tô Thương nhẹ nhàng cười, anh ấy chỉ nói giỡn với Vương Phú Quý mà thôi, đương nhiên sẽ không thật sự động thủ với Vương Phú Quý.
Ngay sau đó, Tô Thương vẻ mặt phức tạp nhìn Vương Phú Quý, mở miệng nói: “Vương đại thiếu gia, thế thì cảm ơn cậu!”
Anh ấy biết kiếm có ý nghĩa gì đối với Vương Phú Quý.
Trước đó, Tô Thương khuyên bảo mọi cách, Vương Phú Quý đều không chọn cầm kiếm.
Cho dù có thua cuộc tại đại hội võ thuật đi chăng nữa, cậu ấy cũng không dùng kiếm.
Nhưng lần này, vì cứu mình, Vương Phú Quý lại chịu làm tới bước đó, chuyển hóa kèn xô-na yêu quý thành kiếm Vương Quyền.
Qua đó có thể thấy được, trong lòng Vương Phú Quý, mình quan trọng tới mức nào!
Thủ túc chí thân, không gì hơn điều này cả!
“Này, nói cảm ơn với tôi làm gì chứ, chúng ta là anh em, hơn nữa, cánh tay này của tôi là do cậu cho tôi, nếu không có cậu thì tôi đã mắc kẹt ở thành phố rồi.”
Vương Phú Quý lộ ra một nụ cười thoải mái, tuy nhiên chỉ đứng đắn được có ba giây, rất nhanh ranh mãnh nói: “Nhưng mà này, Tô đại thiếu gia, nếu cậu cứ một hai cho là như thế, tôi cũng chỉ có thể ngượng ngùng cự tuyệt thôi.”