Lúc này.
Màn đêm buông xuống, trời đã tối.
Advertisement
Giang Bắc, trang viên nhà họ Lý, trong phòng của Lý Nguyệt.
Lúc này.
Lý Nguyệt đứng bên cửa sổ, mở hai bàn tay, trong lòng bàn tay lập tức hiện ra một luồng chân khí dồi dào.
Advertisement
Cô cúi đầu xuống, nhìn chùm sáng chân khí trong lòng bàn tay, khuôn mặt ngọc tuyệt mỹ đầy mờ mịt.
Mười ngày trước, Tô Thương để cái tên được tẩy rửa của kim quang đó, tặng cho Lý Nguyệt.
Ngày đó, Lý Nguyệt từ một tên gà mờ mới bắt đầu luyện võ, một bước lên trời, trực tiếp tấn cấp cảnh giới Võ tôn.
Bởi vì không chống chế tốt lực lượng, nên biệt thự ven sông của Tô Thương đã bị phá hủy rồi.
Lúc ấy Lý Nguyệt sợ hãi choáng váng, không biết sao mình lại đột nhiên trở nên mạnh như thế, bị dọa cho đến mức vội vàng trời khỏi hiện trường xảy ra chuyện.
Sau lúc đó, Lý Nguyệt về đến phòng của mình, đóng cửa không ra ngoài, đồng thời che giấu chuyện xảy ra trên người mình.
Cô cũng không phải ngốc, bản thân mình đột nhiên trở nên mạnh như vậy, thật sự không phù hợp lẽ thường mà.
Nếu như bị người khác phát hiện, chính mình có phải sẽ bị người khác bắt đi nghiên cứu hay không?
Hoặc là có người muốn đánh nhau với mình hay sao?
Dù sao thì cây to đón gió, Lý Nguyệt vẫn luôn hiểu được điều đó, một khi sự thay đổi của mình bị người khác phát hiện, cuộc sống của mình cũng không có cách nào yên bình được.
Thế là.
Lý Nguyệt che giấu tất cả, đến cha và ông nội của cô, cũng không biết chuyện này.
Sau khi về đến nhà, Lý Nguyệt ngồi trong phòng, bắt đầu học cách không chế sức mạnh trong cơ thể.
Dần dần, cô đã hiểu được sức mạnh trong cơ thể mình, cuối cùng cũng không cần sợ hãi mà đã khống chế được rồi.
Nhưng chuyện này, thật sự là không thể tưởng tượng được.
Chính mình chẳng qua chỉ là một người bình thường, sao đột nhiên trở nên mạnh như vậy chứ?
Lý Nguyệt nghĩ mãi vẫn không ra, mặc dù chuyện đã qua
đi mười ngày rồi, nhưng đến nay vẫn luôn nhớ lại, vẫn là cái cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi đó.
"Rốt cuộc là mình bị sao vậy chứ, chẳng lẽ trên người mình lại có chí bảo, vô tình mở khóa được năng lượng truyền thừa cường đại nào đó hay sao?"
Lý Nguyệt tự lẩm bẩm, nhưng rất nhanh liền lắc đầu phủ định nói: "Như vậy thì không đúng, ngày đó trên người mình không có gì đặc biệt hết, aiya, được rồi, không thèm nghĩ nữa."
"Sức mạnh cường đại, đến đâu hay đến đó đi, bây giờ mình đã nắm được trong tay rồi, hơn nữa lại không có bất kỳ tác dụng phụ gì, trăm điều tốt không có điều hại nào, thì tính là chuyện tốt đi."
Lý Nguyệt rất nhanh chóng đã nghĩ thoáng hơn, vừa mới động suy nghĩ, chân khí trong lòng bàn tay liền bắt đầu có hình dáng biến ảo, cô có thể tùy ý thích làm gì thì làm.
"Không biết bây giờ mình có đánh thắng được Tô Thương không nhỉ, chắc là chuyện nhỏ thôi đó."
Lý Nguyệt khẽ cười nói: "Dù sao ngày đó sức mạnh của mình bùng lên, trực tiếp hủy đi ngôi biệt thự, uy lực lớn kinh người."
"Tô Thương, trước đó không phải anh dùng sức mạnh với em hay sao chứ, chờ lần gặp tới đây, để xem em thu phục anh thế nào nha."
Lý Nguyệt cười một tiếng, trong lòng đắc ý, giống như đã nghĩ đến hình ảnh chính mình treo Tô Thương lên đánh rồi.
"Lý Nguyệt, cháu đã ngủ chưa?" Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng của Lý Thuần Phong.
"Vẫn chưa ngủ."