*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Một tấc đất là một tấc máu!”
“Bây giờ con có một cuộc sống thoải mái như vậy, toàn bộ là nhờ tổ tông đời trước đã hi sinh biết bao nhiêu xương máu để đổi lại đó, nếu như không có sự đánh đổi của bọn họ, thì đến nước cũng không có, chứ còn nói gì đến nhà!”
Tô Thần Binh trầm giọng lại: “Đời này của cha, điều đau khổ nhất chính là con cái không đi lính, đây đều là cái cớ của người nhu nhược không có tài cán gì!”
Advertisement
“Nếu như tất cả binh sĩ của nước Hoa, đều nghĩ như thế, vậy ai sẽ là người vác súng bảo vệ lãnh thổ vùng biên cương đây? Ai sẽ vực dậy thời đại hưng thịnh của quốc gia đây?”
Từ trong giọng nói có thể nghe được, lời nói của Tô Thần Binh sẽ chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của anh ấy, do đó anh ấy không kìm được cơn tức.
Mấy câu nói của cha, khiến vẻ mặt của Tô Thương cũng nghiêm túc lại, một tình cảm yêu nước, tự nhiên nảy sinh ra.
Tô đại thiếu gia từ nhỏ đã bị ảnh hưởng sâu sắc từ cha và ông nội, cho nên lòng yêu nước của anh cũng gần phải nhấn mạnh nữa.
Mấy ngày trước Tô Thương luyện hóa Phệ Huyết Châu, lại ngưng tụ được tinh huyết của mấy vạn người.
Hai cái hợp lại với nhau, đến mức Huyền Thiên Tiên đế bây giờ, đã có một loại cảm tình đặc biệt với nước Hoa rồi, anh ấy cảm thấy bản thân nên có trách nhiệm bảo vệ đất nước này.
“Tô Thương, con yên tâm đi, nếu như đã đến chiến trường, cha sẽ dặn dò Triệu Thiên Sách, bảo cậu ta quan tâm
con nhiều hơn.”
Tô Thần Binh tiếp tục nói: “Tuy bây giờ Triệu Thiên Sách quyền cao chức trọng, nhưng nhiều năm trước, cậu ta chỉ là một binh lính thuộc hạ của cha, vô cùng kính trọng cha nữa, tất nhiên sẽ nể mặt cha vài phần.”
“Cha.”
Lúc này, Tô Thương nói: “Ban nãy, là con đùa với cha thôi, thực ra con đã muốn ra chiến trường từ lâu rồi, giết địch báo thù cho đất nước, chinh chiến nơi biên cương, sảng khoái biết bao, con đây sẽ về nhà gặp Triệu Thiên Sách.”
“Ha ha, được, đây mới đúng là con trai của Tô Thần Binh tôi.” Tô Thần Binh vui mừng hết sức, sau đó nói: “Nhưng, Tô Thương, đừng nói với chị con chuyện này, con biết đó, lòng dạ đàn bà của chị con, chắc chắn sẽ không đồng ý thấy con ra chiến trường đâu, nó sợ con gặp nguy hiểm.”
“Ừ, con hiểu rồi.”
Tô Thương gật đầu, sau đó cúp điện thoại, quay đầu xe, đi thẳng về trang viên nhà họ Tô.
Sau nửa tiếng.
Tại trang viên nhà họ Tô.
Lúc này.
Trong phòng khách lớn của trang viên, Triệu Thiên Sách đem theo hai tên phó quan, mang theo rất nhiều quà cáp đến thăm hỏi đại tướng Tô.
Hai bên hình như chưa nói chuyện xong, đã ở trong phòng đọc sách của Tô Thần Binh nói chuyện rất lâu.
“Ôi, thời gian thấm thoát thoi đưa, tuổi tác trôi qua rất nhanh, đại tướng Tô, chớp mắt cái đã trôi qua mười mấy năm rồi.”