Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1602


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam Cung Ngự gật đầu, sau đó trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: "Khoan dung độ lượng với mọi người chỉ là đối với những người chúng ta không chọc đến được, không chỉ là khoan dung mà chúng ta còn phải hạ thấp mình xuống nữa."  

"Nhưng mấy tên ông chủ dưới kia, ở trước mặt gia tộc Nam Cung chúng ta chỉ là đám sâu kiến mà thôi."  

Advertisement

Nam Cung Ngự cười nhạo nói: "Chỉ là sâu kiến mà cũng dám bàn tán về gia tộc Nam Cung chúng ta, nếu không dạy dỗ bọn họ thì người ngoài cứ nghĩ gia tộc Nam Cung dễ bị bắt nạt lắm."  

"Thập Tam, con phải nhớ kỹ, đánh không lại thì phải tỏ ra yếu ớt, nịnh nọt, đánh thắng được thì phải đè bẹp, nghiền nát, chó gà gì cũng không tha, đây chính là tôn chỉ của gia tộc Nam Cung chúng ta." Nam Cung Ngự lạnh lùng nói.  

Advertisement

"Vâng!"  

Nam Cung Thập Tam Lang hiểu rõ liền gật đầu, sau đó đáp lại nói: "Con nhất định sẽ không để cho cha thất vọng, đem mấy lão già kia chém thành trăm mảnh!"  

"Ừm, vậy thì còn được, nhớ kỹ, bắt lại trước đã, rồi ngày mai hãy giết."  

Nam Cung Ngự khẽ cười nói: "Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của cha, không nên để thấy máu."  

"Vâng."  

Nam Cung Thập Tam Lang gật đầu, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, bèn hỏi: "Cha, ông nội đã chết được nửa năm rồi, cho đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của hung thủ sao?"  

Ông nội của Nam Cung Thập Tam Lang chính là cha của Nam Cung Ngự, và đó chính là Nam Cung
Dận.  

Nửa năm trước.  

Gia tộc Đông Phương mở ra hội nghị thập đại cổ tộc, Nam Cung Dận đại diện gia tộc Nam Cung tham dự, kết quả là một đi không trở lại.  

Gia tộc Nam Cung đã cử người đi tìm, thì gia tộc Đông Phương trả lời là sau khi hội nghị kết thúc thì Nam Cung Dận đã rời đi rồi, còn có ông chủ Hạ Hầu Ấn của gia tộc Hạ Hầu cùng với các đại diện của các cổ tộc khác làm chứng.  

Lúc bắt đầu.  

Nam Cung Ngự còn tưởng Nam Cung Dận đi làm chuyện gì gấp, nhưng ai mà ngờ sau mấy ngày lại có người ở một ngọn núi lớn cách gia tộc Nam Cung mười dặm phát hiện ra thi thể của Nam Cung Dận...  

Cái chết của Nam Cung Dận đã khiến toàn bộ gia tộc Nam Cung phải sợ hãi.  

Nam Cung Ngự đã điều động tất cả thế lực của gia tộc Nam Cung để tìm hung thủ, đáng tiếc nửa năm đã qua mà vẫn không thu hoạch được gì.  

"Haiz.”  

Nhắc tới chuyện cha chết, Nam Cung Ngự liền không nhịn được thở dài một cái, đau đớn nói: "Đối phương là một cao thủ, không để lại một manh mối nào ở hiện trường, sợ rằng không tra ra được, ba ngày trước, cha đã hạ lệnh không điều tra nữa rồi.”  

"Còn nữa ông ta cũng không phải ông nội con, chết thì chết, gia tộc Nam Cung không có ông ta vẫn giống mặt trời ban trưa, không ảnh hưởng gì." Nam Cung Ngự nhàn nhạt nói.  

"Không phải ông nội con?”  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện