"Thập Tam, con lui ra phía sau đi, con và cha con cùng nhau rời khỏi đây, nơi này giao cho cha xử lý."
Trường Phong nhìn thoáng qua Tô Thương, sắc mặt có chút nghiêm trọng, sau đó liền đẩy Nam Cung Thập Tam, thúc dục rời đi.
Advertisement
"Cha nuôi, cha vội vàng như vậy làm gì chứ."
Ánh mắt của Nam Cung Thập Tam, nhìn vào Tô Thương, không biết trời cao đất rộng mà nói: "Tên nhóc này là ai, đến từ đâu vậy, con nhớ trong phòng giam không có người này mà?"
Advertisement
"Đi nhanh!"
Trường Phong nhìn chăm chú vào Nam Cung Ngự, trịnh trọng nói: "Ông chủ Nam Cung, đưa Thập Tam Lang đi đi!"
Nam Cung Ngự đã nhận ra được chuyện này có chút không đúng rồi, Trường Phong đại nhân lại vội vàng như thế, thì nơi đây chắc không nên ở lại lâu.
Thế là.
Nam Cung Ngự không nói gì, lôi kéo Nam Cung Thập Tam Lang định rời khỏi, đáng tiếc, đã muộn rồi.
"Dừng lại!"
Lúc này, Tô Thương mặt trầm như nước, lạnh lùng mở miệng: "Nếu đã đến, thì ở lại đây đi, tôi cũng đang tính ra ngoài tìm các người đây!"
Vừa nói xong, Tô Thương thân ảnh lập lờ, trong khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt Nam Cung Thập Tam Lang, nghiêm túc nói: "Mày, tra tấn Tô Thanh Y, chém tứ chi ông ấy, hôm nay, tao sẽ chặt 5 chân của mày!"
Phù!
Nói xong, Tô Thương bỗng nhiên đưa tay ra, một luồng linh khí như lưỡi dao sắc bén, ngay lập tức đã cắt mất hai chân của Nam Cung Thập Tam Lang.
"Ah!"
Trong chốc lát, máu tươi phun ra, Nam Cung Thập Tam Lang ngã xuống đát, phát
ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.
"Tô Thương, cậu!"
Trường Phong sau khi phản ứng lại, giận không kiềm được, nhưng ông ta không dám ra tay với Tô Thương, thế là bước lên trước giúp Nam Cung Thập Tam Lang cầm máu.
"Đây chỉ mới bắt đầu thôi!"
Ánh mắt Tô Thương lạnh lùng, không chút thương hại nào, lập tức liền định cắt hai tay của Nam Cung Thập Tam Lang.
"Vị đại nhân này!"
Lúc này, Nam Cung Ngự nhào tới, ngăn tại phía trước Nam Cung Thập Tam Lang.
Mặc dù ông ta không biết Tô Thương là ai, nhưng có thể thấy được, người trẻ tuổi trước mắt này là cao thủ mà mình không thể nào chọc vào được, thế là quỳ xuống đất cầu xin: "Tôi chỉ có 1 đứa con trai Thập Tam này thôi, mà già rồi mới có con, bình thường luôn nuông chiều nó, vì thế nó mới hung hăng làm càn."
"Van xin cậu cho nó một cơ hội, đừng giết nó, tôi đồng ý lấy mạng của mình để đổi lại, chỉ cần cậu tha cho nó một mạng thôi."
Nam Cung Ngự hai mắt đỏ bừng, hốc mắt rưng rưng nước mắt, đau khổ cầu khẩn Tô Thương, thậm chí không tiếc từ bỏ sinh mạng của mình.
"Anh ta là anh ta, ông là ông, ông cảm thấy, hôm nay mọi người trong gia tộc Nam Cung, còn có cơ hội sống không?"