Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1665


trước sau

"Là tôi."  

Đối mặt với câu hỏi của Phan phong chủ, Tô Thương không kiêu ngạo cũng không tự ti mà thản nhiên nói: "Tiền bối, có gì cứ chỉ giáo?"  

"Hừm!"  

Advertisement

"Đồ chó không biết sống chết này!"  

Phan phong chủ hừ lạnh một tiếng, giận không kiềm được mà nói: "Thiên Sơn Tuyết là đệ tử kiệt xuất nhất của núi Cửu Phong, là tương lai của núi Cửu Phong, một kẻ hậu nhân nhà họ Tô phóng khoáng như cậu, dựa vào cái gì mà làm bẩn nó, còn làm nó phải vì cậu mà sinh ra hai đứa trẻ chứ?"  

Advertisement

"Đây là chuyện của tôi và Tuyết Nhi, có liên quan gì đến ông chứ?" Tô Thương cũng đi lên một bước, mạnh mẽ trả lời.  

"Có quan hệ gì?"  

Phan phong chủ giọng điệu lạnh lùng nói: "Bởi vì cậu, mà núi Cửu Phong chúng tôi phải che dấu nỗi nhục nhã này, phải nhận hết những lời chế nhạo của giới luyện võ."  

"Phan phong chủ Phan Châu Đan tôi, là một trong những phong chủ của Cửu Phong, tất nhiên có tư cách tra hỏi cậu rồi."  

Phan Phong Chủ Phan Châu Đan lạnh lùng nói: "Hôm nay cậu chủ động đi tới cửa, ha ha, thế thì tôi không khách khí với cậu nữa!"  

"Lão Phan, đây đều là chuyện ngày xửa ngày xưa rồi, Tinh Hà và Du Du cũng đã lớn, đừng nhắc lại nữa."  

Lúc này, một lão già nhưng cơ thể vẫn rất cường tráng bên cạnh vuốt vuốt sợi râu, mở miệng nhắc nhở: "Đừng quên tiên đoán của lão môn chủ Thiên Cơ Môn, truyền nhân nhà họ Tô vẫn là hy vọng duy nhất của núi Cửu Phong chúng ta, tuyệt đối không được chọc giận cậu ấy."  

"Cái gì mà tin vào mấy cái tiên đoán chó má kia chứ, theo tôi thấy, chắc chắn là lão đạo sĩ kia ăn nói lung tung thôi."  

Phan Châu Đan lạnh lùng nói: "Tên nhóc này trẻ tuổi như vậy, có thể có bản lĩnh gì
được chứ, chuyện này đến chúng ta còn không giải quyết được, cậu ta làm sao mà giải quyết được chứ, làm thế nào mà cứu được núi Cửu Phong?"  

"Lão Môn Chủ Dương Vương Minh, biệt danh là tính toán không chút sai sót, không thể không tin nha." Lão già cường tráng đó nói.  

"Hừm, cho dù thật sự như thế, hôm nay tôi cũng không dễ dàng buông tha cậu ta."  

Phan Châu Đan nhìn chăm chú Tô Thương, nghiêm túc nói: "Tên nhóc này vừa rồi mới vô lễ với tôi, tôi cũng không làm khó cậu ta, chỉ cần tát vào miệng cậu ta 10 lần, thì có thể thả cậu ta đi."  

"Không được lỗ mãng!"  

Lão già cường tráng đó nghiêm túc nói, mà địa vị của ông ta hình như không phải thấp, vì thế nên làm cho Phan Châu Đan suy nghĩ một lúc, cuối cùng chọn từ bỏ ra tay.  

"Tô Thương!"  

Ngay sau đó, Phan Châu Đan nhìn Tô Thương, trầm giọng nói: "Cậu đến đây làm gì?"  

"Đi gặp Tuyết Nhi." Tô Thương thản nhiên nói.  

"Ha ha, minh chủ của chúng ta là người mà cậu muốn gặp là gặp được sao?"  

Phan Châu Đan cười lạnh, giọng điệu như muốn đuổi mà nói: "Cậu quay về đi, nơi này là cấm địa của núi Cửu Phong, không được Ngô tiền bối cho phép, bất kỳ kẻ nào cũng không được đi vào!"  

Tô Thương lại không lùi bước mà vẫn tiến tới, đồng thời thản nhiên nói: "Nếu như tôi nhất định phải đi lên, thì sao chứ?" 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện