"Quan trọng là, nửa năm trước lúc cậu ấy mở ra biến đổi của giới luyện võ, chỉ là vừa mới Trúc cơ, mới qua nửa năm thôi, mà tấn cấp đến cảnh giới Nguyên anh, thiên phú tu luyện này, chưa từng nghe thấy, nếu cho cậu ấy thời gian, tất nhiên cậu ấy có thể trở thành cao thủ siêu cấp rồi, không thể trêu chọc được."
"Đúng vậy đó, lúc trước chúng ta nói những lời đó với cậu ấy, có phải quá đáng lắm không, chờ cậu ấy đi ra, nhất định phải biểu đạt áy náy cho thật thành ý mới được."
"Phan phong chủ, vừa rồi ông là kích động nhất, suýt nữa ra tay với Tô thiếu gia, Tô thiếu gia chắc chắn nể mặt minh chủ Thiên Sơn Tuyết, mới không ra tay làm tổn thương ông, ông nhất định không thể như thế nữa rồi, cần phải xin lỗi Tô thiếu gia đó."
Advertisement
Sau khi lão già cường tráng đó mở miệng, mấy tên phong chủ tại hiện trường, ồn ào biểu đạt ra vẻ kính trọng với Tô Thương, thậm chí có người còn nói Phan Châu Đan xin lỗi Tô Thương.
"Nếu như cậu ta mạnh như vậy, vì tương lai của núi Cửu Phong, thì xin lỗi có sao đâu chứ."
Advertisement
Phong Châu Đan tuy không tình nguyện, nhưng vẫn khẽ cắn môi đồng ý.
"Các vị, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy, vì sao tôi cảm nhận được một luồng khí tức cường đai như vậy?"
Đúng lúc này, hình bóng Thiên Niên Sát từ xa đến gần, vũng vàng đứng bên cạnh tám tên phong chủ đó.
Tám vị phong chủ này, cũng không hành lễ với Thiên Niên Sát, vẻ mặt cũng không hề cung kính ông ấy.
Thậm chí, Phan Châu Đan còn tỏ ra khinh thường, lườm Thiên Niên Sát một cái, trong thần sắc đều là vẻ khinh thường.
"Lão Phan, ánh mắt này của ông
là có ý gì chứ?" Thiên Niên Sát bất mãn nói.
"Xem thường ông đó, không nhận ra hay sao?" Phan Châu Đan thẳng thắn nói.
"Làm càn!"
Sắc mặt Thiên Niên Sát tái lạnh, khí phách mà nói: "Tôi chính là minh chủ núi Cửu Phong, mặc dù rút lui rồi, nhưng cũng tính là lão minh chủ, ông dám bất kính với tôi sao!"
"Được rồi Thiên Niên Sát, ở trước mặt chúng tôi còn giả vờ sói đuôi to gì chứ hả, ông làm sao để lên được chức minh chủ, trong lòng ông không phải rõ nhất hay sao?"
Phan Châu Đan khinh thường nói: "Nếu như không phải vợ của ông, ông có tính là cái gì chứ, còn làm minh chủ, tôi khinh!"
"Móa!"
Thiên Niên Sát bị vạch ra khuyết điểm rồi, tức hổn hển nói: "Phan Châu Đan, những năm gần đây vô số lần ông khiêu khích tôi, đều bị tôi treo lên mà đánh, chẳng lẽ ông đã quên rồi sao?"
"Chưa quên, nhưng có đã thực lực chân chính của ông hay sao chứ?"
Phan Châu Đan bĩu môi nói: "Còn không phải do ông dựa vào cái chí bảo là tòa tháp nhỏ, mới có thể đánh bại tôi, nếu không có nó, ông xứng làm đối thủ của tôi hay sao?"
"Chí bảo, cũng là một phần thực lực, chí bảo sở dĩ chọn trúng tôi, tất nhiên là do nhìn trúng thiên tư của tôi rồi."
Thiên Niên Sát khiêu khích nói: "Thế nào hả, Phan Châu Đan, ông không phục sao?"
"Chí bảo chọn trúng ông?"