"Được!"
Tô Thương đồng ý, ngay sau đó cũng không dám ở lâu nữa, đội tháp Hư Không trên đầu rồi vội vàng rời khỏi nhà giam dưới mặt đất.
Sau khi Tô Thương đi, Kinh Kha liền khoanh chân ngồi xuống, không ngừng vận chuyển chú Thanh Tâm.
Advertisement
Trong phút chốc, ánh sáng Phật chiếu khắp lồng giam, nhưng sau đó sức mạnh hắc ám cũng mạnh lên không kém, lần này cả hai đã giao thoa, không phân được thắng bại.
Mặc dù lần này không trợ giúp được Kinh Kha hoàn toàn khôi phục lý trí, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất với núi Cửu Phong và Thiên Sơn Tuyết rồi.
Advertisement
Ít nhất trong khoảng thời gian rất dài sau này, có lẽ Kinh Kha sẽ không nghĩ đến việc phá vỡ trận pháp của núi Cửu Phong nữa, cuối cùng cũng có thể được yên tĩnh một thời gian.
Sau khi trở lại động băng, Tô Thương thu hồi tháp Hư Không, rồi hít sâu một hơi thật sâu.
Lần này xâm nhập xuống lòng đất để gặp đại khủng bố thật sự quá mạo hiểm, chỉ cần không cẩn thận mình sẽ có thể toi đời trong đó.
Đương nhiên.
Muốn thành sự thì phải chấp nhận nguy hiểm, Tô Thương truyền chú Thanh Tâm cho Kinh Kha, trợ giúp Kinh Kha khôi phục lý trí, chắc hẳn không lâu nữa sẽ là một sự trợ giúp lớn.
Chỉ cần có Kinh Kha, Tiên Đế ngoại vực sẽ không còn đáng sợ nữa, cho dù là Viêm Long Tiên đế đích thân tới cũng chỉ có thể thất bại tan tác mà quay về, thậm chí có khả năng sẽ vĩnh viễn phải ở lại Trái Đất.
Chỉ là.
Tô Thương nghĩ, dựa theo lời Kinh Kha nói, Tổ Long hoàn toàn có năng lực đối phó với ba tên tiên đế ngoại vực, nhưng vì sao hơn hai ngàn năm trước lại muốn phá rách hư không rời khỏi Trái Đất.
Chẳng lẽ đế
phía sau ba người Viêm Long Tiên còn có một bàn tay khổng lồ kinh khủng hơn nữa đang âm thầm điều khiển tất cả?
Tổ Long biết rõ những điều này, cho nên mới tạm thời tránh sóng gió, lựa chọn nhượng bộ, một mình tiến về hỗn độn ngoại vực để tìm kiếm một chút hy vọng sống?
Không ai biết được những chuyện này.
Tô Thương không nghĩ nhiều nữa, mà chuyển ánh mắt lên người Thiên Sơn Tuyết.
Lúc này.
Thiên Sơn Tuyết yên lặng nằm bên trong quan tài, sự đau đớn trên mặt đã biến mất, thay vào đó là vẻ yên bình.
Tô Thương nhìn thấy vậy thì nở nụ cười nhẹ nhõm, chỉ cần Tuyết Nhi không có việc gì, mình có gặp nguy hiểm lớn đi nữa cũng đáng giá.
"Tô Thương."
Đúng lúc này, giọng nói của Ngô Thanh Ảnh vang lên trong động băng.
Ngay sau đó Tô Thương liền nhìn thấy Ngô Thanh Ảnh đang mỉm cười đi về phía mình.
"Tiền bối đúng là rảnh rỗi, lúc có việc thì mất tăm mất tích, bây giờ giải quyết được rồi thì bà lại xuất hiện." Tô Thương nói, hiển nhiên vẫn luôn canh cánh chuyện Ngô Thanh Ảnh rời đi trong lòng.
"Khụ khụ."
Ngô Thanh Ảnh có chút xấu hổ, nhẹ nhàng cười nói: "Tôi ở lại cũng không giúp được cái gì, cậu cũng biết điều này mà, thay vì như vậy thì chẳng bằng rời đi, cho cậu một không gian phát huy tốt hơn, để cậu thoải mái hành động."