Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1712


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trái lại, mặc dù Phong Khê thiếu gia mạnh mẽ điều khiển Chùy Tử Kim, bị nó cắn trả, nhưng vẫn còn trong phạm vi khống chế được, có điều sắc mặt đã tái nhợt đi đôi chút, linh khí trong cơ thể tiêu hao nhiều quá mà thôi.  

Nhưng chỉ cần có thể áp chế được Ngô Thanh Ảnh, đợi sau khi đánh bại bà ấy, ang ta dùng mấy viên đan dược, rồi nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là đã có thể khôi phục lại đỉnh phong.  

"Ngô Thanh Ảnh, tôi thấy bà đã là suy yếu rồi, chắc có lẽ trạng thái khí huyết đỉnh phong đã không duy trì được đâu nhỉ."  

Advertisement

Lúc này, Phong Khê thiếu gia cười khẩy nói: "Bây giờ, bà có thể chết được rồi đó!"  

"Tôi dùng chiêu thức mạnh nhất của tôi để đánh bại bà, như thế cũng đủ giữ thể diện cho bà lắm rồi.”  

Advertisement

Phong Khê thiếu gia liên tục cười khuẩy, sau đó giơ Chùy Tử Kim lên, chậm rãi phun ra hai chữ: "Kinh... Lôi!"  

Vừa dứt lời thì cũng là lúc Chùy Tử Kim đánh xuống.  

Ầm ầm!  

Cùng lúc đó, trong mây đen sấm sét cuồn cuộn, rung động ầm ầm, khí thế ngút trời.  

Ngay sau đó.  

Sấm sét trên cửu thiên bám vào Chùy Tử Kim, đồng thời đánh giết Ngô Thanh Ảnh.  

"Một chùy này, thứ dẫn động chính là sấm sét gần giống với khi cảnh giới Nguyên Anh đột phá đến cảnh giới Độ Kiếp, đối mặt với uy thế của lôi kiếp, tôi chỉ có thể sử dụng một lần. Ngô Thanh Ảnh, bà nhất định sẽ chết dưới Kinh Lôi, ha ha ha!"  

Phong Khê thiếu gia không kéo dài thời gian nữa, tình huống của anh ta cũng không lạc quan mấy, bởi vậy anh ta đã quyết định đánh một đòn quyết định.  

Ngô Thanh Ảnh thấy vậy nhưng cũng không hề hoang mang, bà ấy đứng tại chỗ
cử động hai tay ngưng tụ sức mạnh.  

"Ngô tiền bối, tôi là Tô Thương, một chiêu này có uy lực rất mạnh, nhưng nếu tôi hy sinh tháp Hư Không, lấy thương tổn làm đại giới, chắc là có thể tiếp tục."  

Tô Thương cảm giác được sức mạnh kinh khủng của kinh lôi, lập tức âm thầm truyền âm nói: "Cần tôi ra tay không?"  

"Không cần đâu."  

Nhưng Ngô Thanh Ảnh lại từ chối nói: "Cái thân già này của tôi đã là đèn cạn dầu rồi, dồn hết sức đánh ra một đòn cũng có thể đỡ được, nhưng có điều chỉ sợ sau đó sẽ không còn sức chiến đấu nữa."  

"Nhưng mà cũng không sao cả, bởi vì với tình hình này của tôi cũng đã không còn duy trì được nữa, cứ để tôi phát huy giá trị cuối cùng vậy. Sau lần chạm trán này, xác suất lớn là tôi sẽ hôn mê ngã xuống phía dưới, cậu không cần để ý đến tôi, cũng không cần cứu tôi đâu, vì tôi đã là cơ thể vô dụng."  

Ngô Thanh Ảnh nhắc nhở: "Trong bóng tối vẫn còn có hai người, sức mạnh yếu hơn Phong Khê thiếu gia một chút, nhưng nếu hai người bọn họ hợp sức với nhau thì không thể khinh thường, cậu cứ để ý kỹ hai người bọn họ là được, tấn công bất ngờ thì chúng ta còn có cơ hội thắng, không cần phải mạo hiểm chịu Kinh Lôi thay tôi."  

"Nếu cậu lội diện, đối đầu trực diện với bọn họ, vậy thì xác suất giành được phần thắng sẽ nhỏ hơn rất nhiều." Rõ ràng Ngô Thanh Ảnh cũng nhận ra được có người ẩn nấp trong bóng tối.  

"Được!"  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện