Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1755


trước sau

Tô Ma giải thích nói: "Có điều, sau khi con tấn cấp lên cảnh giới chuẩn tiên đế, thì hiêu quả này sẽ biến mất."  

"Cmn, đã vậy!"  

Vương Phú Quý sau khi biết được mọi chuyện, nhất thời giống như điên cuồng, hưng phấn đánh nhau với cái tên đàn ông áo xanh đó: "Cái lão chó này, ông mày không chết được đâu nha, còn có thể nhanh chóng khôi phục vết thương, ông mày là động cơ vĩnh cửu đây."  

Advertisement

"Cha nuôi, cha ở bên cạnh nghỉ ngơi là được, giúp con để ý đến vết thương chí mạng đó một chút, con từ từ gi3t chết hai bọn họ, nhân tiện tôi luyện bản thân mình luôn." Vương Phú Quý dùng linh hồn truyền âm nói ra ý nghĩ của mình.  

Muốn trở thành cường giả chân chính, chắc chắn không thể thiếu những trận đánh nhau, nhân tiện nhờ trận đấu này để nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân luôn.  

Advertisement

"Ừm."  

Tô Ma nhẹ gật đầu, ông ấy cũng có ý nghĩ này, vì thế ngay từ đầu cũng không ra tay xóa sổ hai tên cường giả Ngoại vực này.  

"Tôi đến giúp anh!"  

Một tên Ngoại vực khác, nhìn thấy người đàn ông áo xanh đánh mãi không xong, lại xông lên cùng tham gia đánh nhau thêm lần nữa.  

Cứ như vậy, Vương Phú Quý lại bị vây lại, liên tục bị đánh bức lui, mặt mũi bầm dập.  

Nhưng anh ấy cũng như động cơ vĩnh cửu, vừa bị thương xong liền khôi phục lại, càng đánh càng xung hơn.  

Người đàn ông áo xanh thấy vậy, liền quyết tâm điều động toàn bộ sức mạnh, định một chưởng đánh chết.  

Lúc này, Tô Ma liền ra tay, hóa giải nguy cơ thay cho Vương Phú Quý.  

"Cái gì!"  

"Nhẹ nhõm đánh tan một chiêu giết người của tôi, cái tên Huyết Ma này...bây giờ không phải Nguyên anh sơ kỳ sao!"  

"Không được rồi, ông ta ẩn
giấu thực lực rồi, chỉ sợ thực lực chân chính, vượt xa chúng ta, mau trốn thôi!"  

Hai tên cường giả Ngoại vực kịp phản ứng lại, sau đó bắt đầu nhụt chí, nhưng đáng tiếc, Tô Ma chỉ nhấc tay mà thôi, liền bố trí một cái lồng giam bằng linh khí, hai người đó bất luận có đánh thế nào, cũng không thể phá được, hoảng sợ đến sắc mặt biến đổi.  

"Hì hì, hai cái bàn đạp này, chạy cái gì mà chạy, tới đây, để bản thiếu gia chời đùa cùng."  

Vương Phú Quý cầm trong tay kiếm Vương Quyền cứ thế tiếp cận.  

Hai tên cao thủ ngoại vực đó căn bản không muốn đánh nhau với anh ấy, nhưng anh ấy lại không khác gì keo 502, dây dưa mãi không thả.  

Thật sự hết cách, hai người đó chỉ vừa nghĩ cách, vừa đánh nhau với Vương Phú Quý.  

Bọn họ cũng đã nhìn ra, mình đã hoàn toàn bị Huyết Ma khống chế, trốn không thoát bàn tay của đối phương rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là luyện tập cho Vương Phú Quý mà thôi.  

"Thật đáng giận, sớm biết thế này, mình đã không cùng với Phong Khê thiếu gia tranh giành cơ hội giết Huyết Ma rồi."  

"Đáng chết, bọn họ có lẽ sớm đoán được tình hình của Huyết Ma rồi, vì thế mới nhường cơ hội này cho chúng ta."  

Hai người họ vừa đánh nhau với Vương Phú Quý, vừa nghiêm túc tính toán, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.  

"Thoải mái quá, ha ha." 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện