*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Thương đối với đây tất cả mọi chuyện, đều nhìn ra được tất cả, chỉ là không nói ra mà thôi.
Rất nhanh chóng, Lý Thuần Phong cùng Lý Khuê Võ vội vội vàng vàng đi tới phòng khách.
"Ha ha, Tô Thương, tên nhóc này trước khi đến cũng không nói một tiếng, làm ông còn chưa kịp chuẩn bị gì hết." Lý Thuần Phong kích động chào hỏi Tô Thương.
"Ông nội Lý."
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nói: "Cháu vừa về Giang Bắc, hơn nữa lại muốn gặp Lý Nguyệt, cô ấy đi đâu rồi, có ở nhà không."
"Ở nhà, ở nhà."
Lý Thuần Phong ân cần cười nói: "Cháu yên tâm đi, nửa năm cháu không có ở đây, ông giúp cháu trông coi nó rất nghiêm, Lý Nguyệt bình thường đều không có cơ hội tiếp xúc với đàn ông, cháu đừng lo lắng con bé làm chuyện có lỗi với cháu."
???
Lý Nguyệt ẩn núp trong bóng tối nghe nói như thế, nhất thời tức xạm mặt lại, nhịn không được liếc mắt nhìn về phía ông nội.
Ông nội ơi là ông nội, nói cái này làm cái gì chứ, chẳng lẽ ở trong lòng ông, cháu là loại người không biết tuân thủ phép tắc
hay sao chứ, hừ hừ!
"Ông nội Lý, cháu tin tưởng Lý Nguyệt, cô ấy không phải loại người như vậy, cho dù là mấy tiểu thịt tươi* thượng hạng trong ti vi có cởi sạch quần áo ra thì cũng không dụ dỗ được cô ấy đâu."
*chỉ những chàng trai trẻ nổi tiếng, nhan sắc cực phẩm.
Tô Thương nói nghiêm túc: "Nếu ông nói những lời nghi ngờ phẩm hạnh của Lý Nguyệt như vậy nữa, thì cháu sẽ tức giận đó nha!"
Lý Nguyệt ở chỗ tối nghe vậy, nhất thời nhếch miệng lên, nhìn về phía Tô Thương trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ha ha!
Đây mới là người đàn ông của Lý Nguyệt này chứ, hiểu em quá mà, Tô Thương, em quả nhiên không có tin lầm người mà!
"Ha ha ha, Tô Thương, ông chỉ đùa với cháu thôi, chỉ là thuận miệng nói, cháu đừng coi là thật."
Lý Thuần Phong vội vàng nói, ông ấy có chút lờ mờ, cảm thấy chuyện này cũng bình thường, mà sao tên nhóc Tô Thương này lại nghiêm túc đến vậy sao?