Qua lần nói chuyện với nhau này, Lý Nguyệt cũng coi như đã hiểu, thì ra chỉ là trùng hợp.
“Tô Thương, thực ra em cũng rất lợi hại, em đã là người luyện võ rồi, anh yên tâm đi, em sẽ bảo vệ anh.” Lúc này, Lý Nguyệt giả vờ bản thân mình rất lợi hại.
“Được được được, vợ à, em cũng là võ tôn đỉnh phong rồi, em là đẹp nhất vô địch nhất.”
Tô Thương giả vờ giả vịt, sau đó thúc giục nói: “Chúng ta mau đi ăn lẩu đi, đi trễ người ta đóng cửa đó.”
“Ừm.”
Lý Nguyệt khẽ gật đầu, thực ra trong lòng thì vô cùng đắc ý.
Không tin em rất lợi hại đúng không, hi hi, Tô Thương, đợi em tìm được cơ hội sẽ để anh mở mang một chút kiến thức về sự lợi hại của võ tôn!
Sau khi trò chuyện xong, đám người Tô Thương liền rời khỏi trang viên nhà họ Tô.
Bây giờ trong trang viên nhà họ Tô chỉ có một số người làm nhà họ Tô ở, phụ trách xử lý trang viên, phát tiền lương.
Nhưng mà Tô Thương phát hiện trong trang viên có dấu vết hoạt động của một số người trẻ tuổi, ví dụ như trong thùng rác ở phòng khách có khoai tây chiên coca vân vân, còn có một chút đèn lấp lánh và bánh ngọt còn thừa.
Nếu không ngoài dự đoán thì chắc có người tổ chức sinh nhật trong trang viên.
Tô Thương không quan tâm, cũng không mắng người làm, bọn họ phục vụ nhà họ Tô nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, không đến mức bởi
vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận lôi đình.
Chỉ cần bọn họ không đánh nhau hay tổ chức các cuộc đấu ngoạn mục thì muốn làm gì cũng được, sau khi làm xong quét dọn sạch sẽ là được.
Sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Tô, Tô Thương lái một chiếc Porsche Cayenne phi nhanh trên đường.
Màn đêm buông xuống, khoảng tám giờ tối, đám người đã tới ngoài quán lẩu.
Ngay lúc ba người Tô Thương, Lý Nguyệt, Trương Thanh Thủy chuẩn bị tiến vào, Trương Mộ Cổ lại nói: "Tô đại thiếu gia, mọi người cứ đi ăn lẩu đi, tôi không đi.”
"Sao vậy?" Tô Thương hỏi.
"Tôi...”
Trương Mộ Cổ gãi đầu, có chút lúng túng nói: "Tôi có hẹn với người khác đến nhà hàng sang trọng ăn cơm rồi.”
"Ồ?”
Tô Thương tò mò hỏi: "Hẹn ai, tôi có biết không, anh còn có người quen ở Giang Bắc?”
"Trương Mộ Cổ, không phải là em đi tìm tôm cái của em đấy chứ?" Trương Thanh Thủy đã nhìn thấu.
"Vâng... Không nói chuyện với mọi người nữa, tôi không có nhiều thời gian, đi trước đây." Trương Mộ Cổ để lại một câu rồi xoay người chạy.
"Tên nhóc thối, đừng quên chỉnh chu lại bản thân, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cắt tóc đi, cũng cạo râu luôn." Trương Thanh Thủy vội vàng nhắc nhở.
"Em biết rồi.”