Tô Thương đã sống được mười vạn năm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được tâm tư người thường.
Chỉ cần nhìn qua thái độ của Triệu Văn Bân, Tô Thương đã có thể đoán được người có dã tâm sau lưng mình.
"Tô Cảnh Hàm, tốt nhất không phải là em, nếu không anh cũng không nhẹ tay đâu."
Tô Thương mặt vẫn lạnh lùng, từ trước đến nay anh không có chút lưu tình nào với kẻ muốn hãm hại mình hết.
"Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ta, chỉ thua một lần thôi mà phải bỏ cờ bạc, thật sự bôi nhọ đại gia Giang Bắc."
Lúc này, Vương Phú Quý tiến lại gần cười nói với vẻ mặt đầy khinh bỉ Triệu Văn Bân: "Này, Tô đại thiếu gia, ngày hôm qua cậu lấy của tôi hai trăm vạn, còn nói sẽ trả gấp đôi.
.
."
Tô Thương đương nhiên sẽ không quỵt nợ, chuyển khoản ngay cho Vương Phú Quý năm trăm vạn, hơn nữa còn nói: "Còn thừa một trăm vạn, coi như tiền đó là tiền tôi mua con chó."
"Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, cái này là cậu xem thường ai vậy chứ, người anh em như tôi đây mà lại là người keo kiệt vậy sao."
Vương Phú Quý tức giận nói: Không phải chỉ là một con chó thôi sao, tôi tặng cho cậu thì có làm sao, cậu chuyển thêm cho tôi một trăm vạn chẳng khác gì đang vả vào mặt tôi sao?
Tô Thương nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: "Vậy cậu chuyển lại cho tôi một trăm vạn đi."
"Khà khà, Tô đại thiếu gia, con người của tôi không phải cậu không biết, tôi thích bị anh đánh vào mặt như vậy." Vương Phú Quý hèn hạ cười nói: "Nếu không thì cậu chuyển thêm cho tôi hai trăm vạn đi?"
"Cậu đang ảo tưởng à." Tô Thương nhíu mày.
"Ha ha."
Vương Phú Quý cười cười rồi nhìn sang con Teddy, càng nhìn càng cảm thấy thích thú: "Tô đại thiếu gia, vừa rồi cậu nói Triệu Văn Bân bị bệnh loãng xương là thật hay giả?"
“Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tôi làm sao biết được."
Vương Phú Quý còn nghiêm túc đánh giá Teddy: "Tôi luôn cảm thấy Teddy này không giống với trước kia, nhưng không giống chỗ nào thì tôi không nói ra được."
"Tô Thương, cậu nói con Pitbull đang run rẩy đứng không vững kia không phải là đang sợ hãi trước con Teddy này chứ?"
Vừa nói xong, không đợi Tô Thương trả lời, Vương Phú Quý lắc đầu tự giễu cười nói: "Tôi thật ngu ngốc, sao tôi lại nghĩ ra như vậy được chứ, con chó làm sao có thể sợ Teddy được chứ."
Tô Thương khẽ cười, không muốn tranh luận vấn đề này mà nói tiếp: "Được rồi, tôi không tán dóc với cậu nữa, đưa chìa khóa xe Bentley cho tôi, tôi có việc cần về nhà một chuyến."
"Được."
Vương Phú Quý đưa chìa khóa xe cho Tô Thương, nhắc nhở nói: "Tô đại thiếu gia nhớ đêm nay đừng quên việc lớn đấy."
"Ừm, không thể quên được, tôi đi trước đây."
Tô Thương cười cười, ôm Teddy lên xe rồi lái con xe Bentley đi.
"Ai, tôi còn tưởng rằng Teddy thật sự là con chó cao quý, có khí chất làm Bá Vương, vốn còn định đưa nó đi khắp nơi để đấu cẩu quyển, kết quả lần này bỏ lỡ, mèo mù đụng phải chuột chết, gặp phải đối thủ bị loãng xương."
Vương Phú Quý vẻ mặt đáng tiếc, sau đó cũng lái xe rời đi.
Vương Phú Quý và Tô Thương không học chung trường, từ lần trước họ cùng nhau san bằng trường học, Vương Phú Quý liền được lãnh đạo trường đặc biệt quan tâm.
Thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng thường xuyên quan tâm và tìm đến Vương Phú Quý để tâm sự.
Chẳng qua không còn cách nào khác, hiệu trưởng cứ sợ một khi không để ý thì ngôi trường mình quản lý cũng bị san bằng mất.
Cho nên từ đó về sau, Vương Phú Quý có thể tùy tiện trốn học, hiệu trưởng chỉ ước mỗi ngày anh ấy đều đừng đến lớp, như vậy trường học sẽ an toàn hơn.
Nhưng bây giờ vẫn còn sớm,Vương Phú Quý vừa mới lấy được năm trăm vạn, đang muốn tìm một quán bar cao cấp, mục đích là để tìm niềm vui cho bản thân.
Còn Tô Thương thì lái xe đến khu biệt thự Vân Long Giang.
Đây là nơi mà hội tụ những người giàu có nhất Giang Bắc, phong cảnh tuyệt đẹp, tấc đất tấc vàng, toàn là những gia tộc có máu mặt ở Giang Bắc đều có đất ở Vân Long Giang.
Tất nhiên rồi.
Đây chỉ là biệt thự mà thôi, cũng có một vài gia tộc lớn bỏ ra số tiền lớn để xây dựng trang viên.
Các gia tộc lớn ở Giang Bắc như nhà họ Tô, nhà họ Lý, nhà họ Vương, nhà họ Đổng, nhà họ Nạp đều có trang viên của riêng mình.
Không những chỉ có trang viên, khu biệt thự Vân Long Giang còn được xem như là nơi tập hợp những doanh nhân, nhân vật nổi tiếng.
Ngày xưa, Mẹ của Tô Thương đã mua một căn biệt thự ba tầng ven sông ở đây, Tô Thương đã ở đó từ nhỏ đến lớn.
Nhưng sau khi mẹ anh ấy qua đời, anh ấy không bao giờ quay lại đó.
Hôm nay, Tô Thương trở về căn biệt thự sau nhiều năm để trống, anh ấy trèo qua hàng rào, còn dùng cả một tia linh khí để mở khóa chống trộm ở cửa phòng khách.
Trong biệt thự rất sạch sẽ, rõ ràng là có người đã đến đây lau dọn.
Tô Thương dừng chân ở phòng khách, thong thả đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phía bày biện trang hoàng như cũ làm cho anh ấy nhớ lại những kỉ niệm.
Khi đó.
Tô Thần Binh chưa tiếp quản Tô gia, Tô Dực Cân chưa dấn thân vào quân ngũ, mẹ cũng chưa mất,