Ở tiệm lẩu.
Lý Nguyệt đột nhiên ra tay, không tiếp tục che giấu cảnh giới của mình nữa, mà bộc phát ra thực lực võ tôn đỉnh phong, đánh Phong Khê thiếu gia không kịp trở tay.
Bịch!
Sau khi Phong Khê thiếu gia phản ứng không kịp, đã bay ra xa khoảng ba, bốn mét rồi.
Nhưng.
Võ tôn đỉnh phong, chỉ có thể so được với với kết đan đỉnh phong mà thôi, sức mạnh của Lý Nguyệt, căn bản là không thể uy hiếp Phon Khê thiếu gia được.
Phong Khê thiếu gia rơi bịch một cái xuống đất, nụ cười trên mặt dần biến mất, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lý Nguyệt.
???
Tô Thương đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn, hai mắt nhấp nháy, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Lúc đầu anh ấy còn tưởng rằng, Lý Nguyệt thật sự đang giảng hòa, muốn hóa giải mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ Tô Thương mới kịp phản ứng được, CMN, hóa ra vợ mình lại là một người rất ngầu đó nha..
Trước thì cười hì hì giả vờ lấy lòng, sau đó lại trở tay dùng một chiêu hạ gục đối thủ, không vòng vo dài dòng chút nào.
Không nói quá một tẹo nào, nếu Phong Khê thiếu gia chỉ là nguyên anh sơ kì, nói không chừng khi chịu một chiêu này, bản thân chắc chắn đã bị thương nặng rồi.
Đáng tiếc, thực lực của Phong Khê thiếu gia quá mạnh, bất kì âm mưu quỷ kế gì cũng không thể che giấu được anh ta.
“Thôi xong rồi, tính toán sai hết rồi, thằng cha này mạnh quá!”
Lý Nguyệt thấy một chiêu của mình không gây tổn thương gì cho Phong Khê thiếu gia, khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng căng thẳng, vội đưa Tô Thương và Trương Thanh Thủy ra sau
lưng để bảo vệ, thúc giục nói: “Tô Thương, Ca Ca, hai người mau đi đi, tên này rất lợi hại, chắc chắn hai người sẽ không đánh lại anh ta đâu, đến cả em, cũng còn lâu mới là đối thủ của tên đó.”
“Hai người mau chạy đi, để em ở lại ngăn anh ta, em còn có một kế hoạch khác.” Lý Nguyệt nói một cách nghiêm túc.
“Vợ à, lúc nãy em làm tốt lắm, anh thật sự không thể ngờ đến, đúng là khiến anh ngạc nhiên quá đấy.” Tô Thương khen ngợi.
“Đó là điều đương nhiên rồi, em đã sớm nhìn ra mấy thằng cha này đã có ác ý với anh rồi, chắc chắn không phải người hiền lành gì, cho nên mới định ra tay với bọn chúng.”
Lý Nguyệt nở một nụ cười đắc ý, sau đó lại gượng cười nói: “Đáng tiếc, anh ta mạnh quá, em không đánh lại.”
“Vợ ơi, em cũng rất mạnh mà.”
Tô Thương giả bộ rất ngạc nhiên nói: “Một chưởng vừa rồi của em, quả thực là khiến người khác phải khiếp sợ, chắc sẽ không đạt tới cảnh giới võ tôn đâu nhỉ?”
“Đâu chỉ là võ tôn!”
Lý Nguyệt tự kiêu nói: “Em đã là võ tôn đỉnh phong rồi đấy, cách cảnh giới võ thánh, cũng chỉ có một bước nữa thôi.”
“He he, bây giờ em không giả vờ nữa, em ngả bài luôn, mấy tháng nay em ở Giang Bắc đã làm rất nhiều chuyện lớn.”