*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Để không cho Long Bình Sinh biết, cô ấy không phát ra tiếng, mà dùng phương pháp vừa rồi để nói chuyện với Tô Thương.
"Vâng."
Tô Thương gật đầu, truyền âm cười nói: "Chị, đối với em, trận pháp chỉ là một món ăn thôi."
"Vậy thì tốt, nhưng mà tên Long Bình Sinh này, chị đã quan sát anh ta mấy ngày, anh ta cũng không phải Võ Tôn đỉnh phong."
Tô Dực Cân nhắc nhở: "Thực lực của anh ta sâu không lường được, chắc hẳn là đã đặt chân đến cảnh giới Võ Thánh, nếu không sẽ không thể đánh bại chị dễ như trở bàn tay được."
"Chị nói đúng, mà cũng không đúng, anh ta quả thật không phải Võ Tôn đỉnh phong, nhưng cũng không phải Võ Thánh."
Tô Thương cười một tiếng, truyền âm nói: "Anh ta đã đặt chân đến cảnh giới Võ Thần rồi, cũng không phải là võ thần lục địa, mà là Võ Thần thực thụ!"
"Cái gì...!"
Tô Dực Cân suýt nữa la lên thất thanh, khiếp sợ nói: "Võ Thần, giới luyện võ cổ mới cải biến được nửa năm, không ngờ trên đời lại có cao thủ cảnh giới Võ Thần, quá không thể tưởng tượng nổi!"
"Ban đầu chị đột nhiên lấy được một lực lượng thần bí, bước ra một bước sẽ là cảnh giới Võ Tôn."
Tô Dực Cân nói tiếp: "Lúc đó chị còn tưởng mình gặp may mắn, sau đó mới nghe nói đến chuyện xảy ra ở núi Võ Đang, em trai, chuyện này còn phải cảm ơn em đấy."
"Chị, khách khí làm gì, đều là người nhà cả, nói cảm ơn với em cái gì." Tô Thương cười truyền âm.
Trận pháp này cũng không phức tạp lắm, lấy cường độ linh hồn của Tô Thương bây giờ, đương nhiên có thể vừa trò chuyện vừa phá
giải.
"Ha ha, đúng thế thật, người một nhà không nói lời hai nhà, em đã trưởng thành rồi."
Tô Dực Cân hài lòng nhìn về phía Tô Thương, sau đó tiếp tục nói: "Nửa năm qua, chị đã cố gắng tu luyện, rốt cuộc cũng có cơ hội đặt chân đến Võ Tôn đỉnh phong."
"Chị vốn tưởng rằng mình sẽ rất mạnh, nhưng ai ngờ được trong ngọn núi Vân Cương nho nhỏ này lại có tán tu cảnh giới Võ Thần, đối mặt với anh ta, chị thật sự không thể làm gì được, căn bản không có chút sức phản kháng nào."
Nói tới chỗ này, Tô Dực Cân cười khổ, hiển nhiên đã bị đả kích.
"Chị, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thật ra thì bây giờ Võ Tôn đỉnh phong đã là cường giả đứng đầu rồi."
Tô Thương trấn an: "Còn nữa, chị chỉ thấy Long Bình Sinh kia có thực lực cao cường, vậy chị có biết Long Bình Sinh bao nhiêu tuổi rồi không?"
"Bao nhiêu tuổi?" Tô Dực Cân nghi ngờ nói.
"Không thấp hơn bốn trăm tuổi."
Tô Thương nói tiếp: "Bản thân anh ta chính là một thiên tài, lại ở hoàng gia, từng là hoàng chủ, có tài nguyên dùng mãi không hết."
"Người như vậy sẽ tích lũy rất nhiều, đợi sau khi cải biến giới luyện võ cổ, thực lực đột nhiên bùng nổ tăng mạnh là điều quá bình thường, hơn nữa anh ta lại đi lệch đường, lấy máu của phụ nữ để trừ tà đạo, làm tăng tốc độ tu luyện lên."