*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chuyện của chị sao?"
Lý Nguyệt nghe thấy vậy, không chút do dự, khẽ cười nói: "Nếu chị muốn nói, thì tôi rất sẵn lòng muốn nghe, yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho bất kì ai, bao gồm cả Tô Thương."
"Được."
Tây Dao cười cười, sau đó hồi tưởng lại: "Có thể cô không biết, nếu nói ra số tuổi của tôi, sợ là cô sẽ hoảng sợ giật bắn mình đó."
"Kỷ nguyên bây giờ của trái đất, đã trải qua vô vàn năm, mà tôi đã tồn tại ở kỉ nguyên trước đó rồi."
Tây Dao nói tiếp: "Tôi đến từ mấy kỉ nguyên trước, mỗi kỉ nguyên bị giết hại, tôi đều có bí quyết để sống lại được, đây là do cha tôi đã kết hợp với võ thuật nhà họ Tây, rồi nghiên cứu ra bí thuật này."
"Đương nhiên, để tránh được sự sụp đổ của kỉ nguyên đó, bắt buộc phải trả một cái giá vô cùng đắt, mỗi lần tôi đều may mắn chạy thoát, rồi chờ đợi kỉ nguyên mới mở ra, sau đó dần dần mạnh lên."
Tây Dao tiếp tục nói: "Ban đầu, tôi có một người anh, cũng tu luyện bí thuật mà cha tôi đã nghiên cứu ra trước khi chết, hai bọn tôi sống nương tựa vào nhau, anh ấy vô cùng quan tâm chăm sóc đến tôi."
"Anh
ấy nuôi tôi, đi qua vô số kỉ nguyên, nếu như không có anh ấy, e là tôi đã chết từ lâu rồi."
"Kỷ nguyên sụp đổ, là Thiên Đạo Luân Hồi, giữa trời và đất có thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của Thiên Đạo, Thiên đạo sẽ hủy diệt trái đất, sẽ thanh tẩy trái đất một lần nữa."
"Tôi và anh trai, đương nhiên là biết điều này, mục tiêu của hai bọn tôi chính là tìm cơ hội để chống lại Thiên Đạo, ngăn chặn kỉ nguyên sụp đổ, nếu không thì sao mà đặt chân đến cảnh giới tiên đế, ai cũng không thể sống lâu, ai cũng không thể không chết được."
Nói đến đây, Tây Dao nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Nhưng, chống lại Thiên Đạo nghe thì dễ, nhưng bọn tôi đã từng thử mấy lần rồi, đều không thành công, lần sụp đổ của kỉ nguyên trước, là do m Dương Long Thần công của nhất tộc Long thị…. Thôi vậy, cái này không quan trọng, chuyện quan trọng là, tôi và anh trai lại trốn được sự sụp đổ của một kỉ nguyên nữa.
Tây Dao nói tiếp: "Thế là, bọn tôi đã đến kỉ nguyên bây giờ, lại sống tạm bợ lấy vài nghìn năm."