Tô Du Du gật đầu, sau đó nhìn về phía chiếc váy dài lưu tiên đang trôi lơ lửng giữa không trung kia, tò mò hỏi: “Chú ơi, cái váy này là của chú sao?”
“Ừm.” Vương Dương Minh mỉm cười trả lời: “Là của chú, có đẹp không?”
“Vâng vâng, rất đẹp.”
Tô Du Du nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài lưu tiên kia không chớp mắt, cái đầu nhỏ gật gù giống hệt gà con đang mổ thóc vậy, vì vậy có thể nhìn ra được, cô bé ấy thích chiếc váy này biết bao nhiêu.
“Ha ha.”
Đương nhiên là Vương Dương Minh nhìn ra được, ông ấy cũng vô cùng thích nhóc loli bện hai bím tóc này
Tuy là lần đầu gặp mặt, không hề quen biết, nhưng đối phương chỉ là một cô gái nhỏ bình thường mới mấy tuổi mà thôi, Vương Dương Minh cũng không có đề phòng gì, ông ấy mỉm cười nói: “Nếu như đã thích vậy thì cháu mặc đi, để chú nhìn xem có xinh đẹp hay không.”
“Vâng ạ.”
** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trong lòng Tô Du Du vô cùng vui vẻ đáp lại, nhưng trong phút chốc vẻ mặt lại chán chường lên tiếng: “Nó lớn quá, cháu nhỏ như vậy, không mặc được.”
“Ha ha, đây không phải là vấn đề gì, váy của chú rất thần kỳ, có thể tùy ý biến to biến nhỏ được.”
Tô Du Du từ vui vẻ chuyển sang chán nản, biểu cảm trên khuôn mặt
nhỏ thay đổi nhanh chóng, vẻ mặt ngây thơ vô tội, đã trực tiếp làm cho trái tim của Vương Dương Minh như tan chảy.
Vì vậy, Vương Dương Minh siết hai tay lại, thao tác cho chiếc váy lưu tiên giữa không trung thu nhỏ lại, rất nhanh đã vừa với kích thước nhỏ bé của Tô Du Du.
Ngay sau đó.
Bàn tay to của Vương Dương Minh vung lên, chiếc váy lưu tiên trực tiếp mặc vào trên người Tô Du Du.
“Thật đẹp!”
“Không hổ là Thâm Hải Chi Lam, quả nhiên được mặc trên người con gái là đẹp nhất!”
Vương Dương Minh nhìn về phía Tô Du Du, mỉm cười nói: “Du Du, chiếc váy này tên là Thâm Hải Chi Lam.”
“Thâm Hải Chi Lam, cái tên thật hay, cũng thật sự rất đẹp, chú ơi, chú mua ở đâu vậy, tốn bao nhiêu tiền ạ?” Tô Du Du hỏi thăm, cô bé ấy dự định sẽ đi mua một bộ.
“Chiếc váy này không phải dùng tiền là có thể định lượng được, trong thiên hạ chỉ có một bộ, tác dụng vô cùng lớn.”
Vương Dương Minh đón nhận ánh mắt của Tô Du Du, khẽ cười nói: “Hôm nay chúng ta gặp được nhau, cũng coi như là có duyên phận.”
“Chú thấy cháu cũng thật sự thích chiếc váy này, thế này đi, cháu sống ở đâu, chú sẽ tìm người làm ra chiếc váy cùng kiểu dáng thế này, sau đó sẽ chuyển phát đến nhà cháu.”