Chính như là Triệu Văn Bân nói, Tô đại thiếu gia khét tiếng làm chuyện xấu ở Giang Bắc, cho dù có làm ra chuyện gì thì cũng chẳng có gì lạ cả.
Mà Triệu Văn Bân cũng là một tên công tử học chả hay, cày chả giỏi nhưng danh tiếng không đến nổi xấu như vậy.
Nếu như Tô đại thiếu gia tranh cãi với anh ta thì nghĩ đến cuối cùng chắc hẳn mọi người cũng đều chọn tin tưởng Triệu Văn Bân thôi.
Về điểm này, trong lòng Tô đại thiếu gia hiểu rõ, cho nên anh mới lười tranh cãi với Triệu Văn Bân, dù sao vết nhơ của mình cũng đã đủ nhiều rồi, cũng không còn thiếu cái này nữa, thế là anh lựa chọn ngầm thừa nhận.
Trí nhớ mà Tô Thương kế thừa cứ đứt quãng không liên tục, có rất nhiều kí ức ngày trước không được rõ ràng cho lắm.
Giờ phút này nghe Triệu Văn Bân kể xong, Tô Thương mới hiểu rõ, thì ra Tô đại thiếu gia cũng là một người số khổ.
Năm năm trước, mẹ qua đời là một đả kích vô cùng lớn với anh, sau đó lại bị Triệu Văn Bân bày kế hãm hại, cho nên tất cả mọi người đều biết chuyện anh làm cho bụng của Giang Tuyết Nhi bự lên.
Từ đó về sau, Tô đại thiếu gia liền nản lòng thoái chí, tự sa ngã, hoàn toàn chìm sâu vào vũng bùn tối tăm.
Đáng thương không gì lớn hơn là lòng người đã chết.
Tô Thương có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng, bất lực của anh, có lẽ từ ngày mẹ anh qua đời, một Tô đại thiếu gia hăng hái, có chí tiến thủ cũng đã chết theo rồi.
Nhưng mà.
Tô Thương cũng sẽ không qua loa cho xong chuyện, cái tiếng oan này không phải của anh, anh tuyệt đối không cõng lên trên người mình!
Triệu Văn Bân, cậu tính kế hãm hại tôi, tôi vốn nên giết cậu.
Ngay lúc này, Tô Thương nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Bân, lạnh lùng nói: "Nhưng bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội nữa, cùng tôi trở về chỉ điểm Tô nhị thiếu gia, thì tôi sẽ suy nghĩ lại làm sao để trừng phạt cậu."
"Trừng phạt tôi?"
Triệu Văn Bân nghe thấy như vậy liền cười nhạo nói: "Ha ha, Tô đại thiếu gia, cậu thật biết nói đùa, nếu như hôm nay tôi đem những chuyện này nói hết cho cậu thì cậu cảm thấy cậu sẽ còn cơ hội để sống sót sao?"
"Sao nào, cậu muốn giết tôi sao?" Tô Thương nhíu mày nói.
"Nói nhảm, cậu tưởng tôi ngốc sao, không giết cậu để cậu trở về nhà họ Tô nói hết những chuyện này cho Tô Thần Binh biết thì không chỉ mình tôi chết mà cả nhà họ Triệu chúng tôi đều gặp họa ngập đầu sao!"
Triệu Văn Bân trước thì mỉm cười sau đó lại khách sáo nói: "Chú Vương, vất vả cho chú rồi, có thể ra tay rồi."
"Ừm."
Người đàn ông mặc áo đen ở bên cạnh gật gật đầu rồi quay sang nhìn Tô Thương, lạnh lùng nói: "Tô Thương, tôi từng tặng cho Triệu Văn Bân một miếng ngọc bội, nghe nói trưa nay đã bị cậu thắng cược lấy đi rồi."
"Ngọc bội?"
Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của người mặc đen, thoáng chút kinh ngạc vui mừng: "Ông chính là người bạn của mẹ Triệu Văn Bân sao?"
"Đúng vậy." Khuôn mặt của người đàn ông mặc đen được một tấm vải đen che kín, nhìn không rõ mặt mũi của ông ta, lạnh lùng nói: "Giao ngọc bội ra đây, tôi sẽ cân nhắc cho cậu chết một cách nhẹ nhàng.
"Ngọc bội bị tôi dùng rồi, sớm đã biến thành bụi phấn rồi." Tô Thương thành thật nói.
"Dùng hết rồi, là ý gì, cậu hút hết năng lượng của miếng ngọc bội rồi sao?"
Tô Thương gặt đầu nói: "Ừm, cám ơn miếng ngọc bội của ông, nó đã giúp tôi được một chuyện lớn."
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể nào!"
Vẻ mặt của người đàn ông mặc áo đen tràn đầy kinh sợ, không tin nổi nói: "Ngọc bội là từ đá năng lượng làm ra, mà năng lượng ẩn chứa bên trong đá năng lượng tương khắc với chân khí, do đó nếu như người luyện võ công mà hấp thu nó thì nhất định sẽ bị nổ cho banh xác."
"Đừng nói là cậu còn trẻ như vậy, cho dù là các tông sư võ đạo hóa kình trở lên cũng không có cách nào hấp thu được đá năng lượng."
Nói đến đây thì người mặc áo đen mới phản ứng lại rồi cười nhạo nói: "Tô đại thiếu gia, bây giờ đang ở trong tình huống này rồi còn dám trêu đùa tôi sao, muốn chết!"
Vừa nói dứt lời, người đàn ông mặc áo đen liền nheo mắt lại rồi lập tức giơ tay ra đánh về phía Tô Thương.
"Trò vặt vãnh!"
Tô Thương vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, cho đến khi bàn tay của người đàn ông mặc áo đen đó sắp tiến gần đến thì anh mới giơ một tay lên.
Vù!
Tiếp theo đó, một bức tường khí từ dưới đất mọc lên chắn ngay trước mặt Tô Thương.
Và rồi một đòn này của người mặc khoác đen liền đập thẳng vào bức màn linh khí, sau đó một dư chấn khủng khiếp nổ ra, những vệt gợn