*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Vô Kỵ nói, sau đó chậm rãi quay đầu lại, kết quả ông nhìn thấy Tô Du Du không hề bị tổn thương gì đang đứng ở đằng sau ông ấy, trong nháy mắt trở nên chấn động, cả người nhảy cẫng lên, lùi về sau bảy tám thước, nơm nớp lo sợ nói: "Không... Không thể nào, điều này không thể nào xảy ra!"
"Một đòn mạnh nhất của tôi đã hoàn mỹ đánh trúng cô, cho dù cô là Đế cảnh chân chính, chỉ sợ cũng sẽ bị tổn thương, nhưng vì sao cô lại không hề bị tổn hại chút nào, điều này là không có khả năng!"
Tô Vô Kỵ run giọng, chất vấn: "Rốt, rốt cuộc cô là ai?"
Tô Du Du không có đáp lại, vẻ mặt cô bé ấy không chút thay đổi, từng bước từng bước tiến lại gần Tô Vô Kỵ. "Các hạ, rốt cuộc cô là ai, có phải đến từ ngoại vực hay không, cho dù cô muốn giết tôi thì cũng phải để cho tôi chết nhắm mắt." Tô Vô Kỵ hỏi tiếp, rõ ràng là đã sợ Tô Du Du.
Trong lòng ông ấy hiểu rất rõ, đòn tấn công mạnh nhất của mình cũng không làm cho đối phương bị thương chút xíu nào, điều này chứng tỏ thực lực của người nọ rõ ràng đã vượt xa mình.
Cho dù bản thân có dốc hết toàn lực, dùng hết sức mạnh của bản thân, nhưng e là cũng khó thoát khỏi vận hạn.
Cho nên, Tô Vô Kỵ muốn kéo dài thời gian, tìm cơ hội dẫn theo Tô Thương chạy trốn.
Thế nhưng.
Tô Du Du vẫn không trả lời ông ấy, mà cô bé ấy chỉ mang theo khí thế kh ủng bố bước tới gần Tô Vô Kỵ.
"Các hạ... à không, tiền bối!"
Tô Vô Kỵ thấy đối phương không để ý tới ông ấy, quả thật là đã có chút hoảng hốt, ông ấy bắt đầu nhận thức được sợ hãi, vội vàng nói: "Tiền bối thực lực cao cường, tư chất tuyệt vời, có một không hai từ xưa đến nay, thật sự là khiến cho người ta phải khâm phục. "
"Ông và chúng tôi có sự chênh lệch quá lớn, sao phải hạ thấp bản thân mình mà tấn công chúng tôi."
Tô Vô Kỵ nói tiếp: "Chắc có lẽ hôm nay ông tới nơi này là vì linh khí thức tỉnh đúng chứ."
"Ông đã vạch ra đường đi, thể hiện ý đồ và lập trường của mình, nếu như xảy ra mâu thuẫn với chúng tôi vậy thì bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay, chúng
tôi chắc chắn sẽ không đối địch với tiền bối." Tô Vô Kỵ sợ hãi, nói liên tục.
"Ông cố."
Tô Thương thấy vậy, nhịn không được hỏi: "Không phải ông cố là Tô Vô Kỵ, người đã tung hoành cả một thời đại, khí phách vô song, dám tranh đấu đúng sai với đạo trời, làm chuyện trái với ý trời, phá vỡ điềm chẳng lành sao, mà sao bây giờ ông cố lại suy sụp như vậy, đánh không lại là lập tức nhận tội sao?"
"Sư phụ thì biết cái gì, tình huống đặc biệt thì cư xử đặc biệt."
Tô Vô Kỵ âm thầm truyền âm linh hồn nói: "Bây giờ nơi này chỉ có ba người chúng ta, hơn nữa cái tên thuộc hạ bên cạnh cháu, cho dù có liên thủ với chúng ta thì chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của người trước mặt này."
"Thay vì liều mạng đến cuối cùng lại bị cô ta xóa sổ, chi bằng chịu khuất phục, rời khỏi nơi này trước."
Tô Vô Kỵ tiếp tục truyền âm nói: "Đương nhiên, chúng ta chắc chắn sẽ không từ bỏ linh khí thức tỉnh, nhưng mà không thể cứng đầu, chờ trợ thủ của chúng ta đến rồi thì tìm cơ hội khác cũng không muộn."
Tô Thương nghe ông cố giải thích, vẻ mặt tươi cười lắc đầu. Sau đó anh nhìn về phía Tô Du Du, nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi, trở về đi, ông ấy là cao tổ phụ của con, đừng có hù dọa ông ấy."
"Vâng ạ."
Tô Du Du nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ lạnh như băng ngay lập tức thay đổi biểu cảm, lộ ra một nụ cười tươi rói với Tô Vô Kỵ. Sau đó chạy một mạch nhào vào lòng Tô Thương, giòn giã kêu la: "Cha, Du Du nhớ cha muốn chết."
"Ha ha, Du Du, cha cũng nhớ con."
Tô Thương ôm Tô Du Du lên, khẽ xoa đầu nhỏ của con gái, cưng chiều cười nói: "Nửa năm không gặp, Du Du đã nặng thêm không ít."
"Đúng vậy. Nhưng mà cha, con tăng thêm chiều cao, là cao lớn, chứ không có mập lên!" Tô Du Du nhấn mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.
"Ha ha, cha biết cha biết, dáng người của Du Du rất tốt, cha cũng đâu có nói con mập." Tô Thương dịu dàng cười nói.