*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đinh Tắc gật đầu, sau đó bước xuống xe, đi nhanh vào biệt thự ven sông
Cùng lúc đó.
Loading...
Tô Thương đã phát hiện ra được, anh chậm rãi mở mắt ra, kết thúc trạng thái tu luyện.
Advertisement
Khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ này, anh đã lợi dụng một số thủ đoạn đặc biệt gia tăng tốc độ vận chuyển của Tụ Linh Trận.
Vốn dĩ phải mất một tiếng đồng hồ mới có thể hấp thu được 50 viên đá năng lượng, nhưng mà chỉ trong thời gian 30 phút ngắn ngủi, Tô Thương đã có thể hấp thu triệt để 100 viên đá năng lượng rồi.
Cảnh giới của anh, đương nhiên đã đột phá đến tầng luyện khí thứ sáu, thực lực gia tăng gấp mấy lần.
Không biết thực lực bây giờ của mình có thể dễ dàng đè bẹp được địa tông trung kỳ không.
Tô Thương khẽ cười, rồi bước ra khỏi phòng.
Quách Ý sớm đã ở dưới phòng khách đợi đã lâu, cùng với Tô Thương đi ra cửa phòng khách nghênh đón Tam trưởng lão.
“Tô Huyền Thiên?”
Lúc này, tam trưởng lão Đinh Tắc vừa mới tới bên ngoài phòng khách, từ xa đã nhìn thấy Tô Thương, nên thử dò xét nói.
“Không sai, chính là tôi.”
Tô Thương đáp lại, nhưng anh không hề đổi thành bộ dạng của Tô Huyền Thiên.
Bởi vì ba người ở đây, Đổng Văn Thắng và Quách Ý đều là
người của anh, bọn họ cũng đã biết được thân phận của anh.
Về phần một người còn lại… ha ha, chắc chắn là không thể đi ra khỏi biệt thự rồi, đương nhiên cũng không cần dịch dung để làm gì.
“Tô Huyền Thiên!”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, ánh mắt Đinh Tắc âm trầm xuống, cười lạnh nói: “Ha ha, tôi đang đi chuẩn bị đi tìm cậu, không ngờ cậu lại tự mình đi ra.”
“Mấy ngày trước cậu đã giết chết trưởng lão Vô Ảnh Tông Cát Bình, hôm nay tôi đến để cho cậu nợ máu phải trả bằng máu.”
Tô Thương thản nhiên nói: “Chỉ sợ rằng ông không có cái thực lực này.”
“Hừ, đúng là trẻ tuổi ngông cuồng mà!”
Đinh Tắc ánh mắt run lên, lập tức hướng thẳng về Tô Thương, trong lòng bàn tay ngập tràn chân khí.
Đối diện với sự tấn công bất ngờ như vậy, nhưng Tô Thương vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, khóe môi khẽ nhếch lên cười.
“Ha ha, không kịp phản ứng lại mà còn dám to miệng ngông cuồng, thật là nực cười mà!”