*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhắc đến trường học, biểu hiện của Du Du suy sụp, cô bé nói với vẻ bực bội: "Ông ơi, Du Du không muốn đi học, TV của trường không có kênh yêu thích của cháu, và giường chả êm gì, đặc biệt là đồ ăn thì quá tệ. Ông ơi, ngày mai con không đi học được không? "
Vừa nói, đôi mắt ngấn nước mắt của đỏ ngấn lên.
Loading...
"Được, được rồi, nếu không muốn thì đừng đi, chúng ta không cần đến những nơi tồi tệ như vậy." Tô Thần Binh an ủi.
Advertisement
"Có thật không ạ?"
Tô Thần Binh gật đầu nói: "Ừ."
"Tuyệt quá!".
Sau khi nghe được câu trả lời rõ ràng dứt khoát của ông nội, Du Du chạy tới ôm lấy chân của Tô Thần Binh dịu dàng nói: "Ông nội, ông thật tốt với cháu, cháu yêu ông nội nhiều."
"Cha."
Tô Thương thấy vậy liền khổ sở cười nói: "Trường học từ khi nào lại trở thành một nói tan nát tồi tệ như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều bắt con đi học, nhưng bây giờ thì thay đổi như thế nào?"
"Du Du sao có thể giống con được?"
Tô Thần Binh ôm Du Du bĩu môi nói: "Trường học là nơi ăn không ngon, ngủ không yên, cha biết rõ điều đó. Cha bắt con đến trường cũng là vì ông nội con ép, không chịu đi thì đánh đòn,
bắt cha chịu khổ. Nhưng bây giờ không thể để cháu gái của cha chịu khổ được."
"Thế cha muốn đẩy con vào hố lửa sao?"
Tô Thương sờ mũi, nhìn về phía Tô Kiền Khôn nói: "Ông nội, ông quản cha con như vậy, thì tiểu tử thối Du Du không thể không đi học được."
"Sao lại không được?"
Ai ngờ Tô Kiền Khôn lại nói: "Ông cảm thấy cha con nói có lý đó, cháu gái ông đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể đưa đến cái nơi trường học tồi tệ như vậy được. Bớt lo chuyện bao đồng đi, bằng không ông với cha con sẽ hợp sức đánh cho con đẹp mặt luôn, có giỏi thì thử xem!"
"Cháu.. ."
Tô Thương hết chỗ cãi, cười trong đau khổ.
Tiếp theo.
Tô Kiền Khôn cùng với Tô Thần Binh ở biệt thự ven sông đợi lâu lắm rồi mới được cùng nhau ăn được một bữa cơm tối.
Dì Phù làm đồ ăn rất ngon, rất giỏi,.... Nhưng không biết vì sao món nào cũng bỏ rau thơm vào?
Màu xanh mơn mởn của rau khiến cho Tô Thương còn tưởng rằng dì Phù đang ám chỉ bản thân dì ấy.
Sau khi kết thúc buổi cơm tối.