*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, cơn tức giận của Lý Nguyệt bớt đi một chút, nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Tô Thương, ông nội em nói, em không thể rời khỏi trang viên, trừ khi anh đến nhà họ Lý đón em."
<
"Lúc đầu em cứ nghĩ ông chỉ đùa với em, chỉ là tùy tiện nói mà thôi, ai ngờ ông làm thật đấy."
Advertisement
Lý Nguyệt tức giận nói: "Sáng nay em định đi chơi, nhưng cha em đã ngăn cản lại, sống chết gì cũng không cho em ra ngoài, còn nói gì mà, kêu em gọi cho anh, chỉ khi nào anh đón em thì em mới có thể ra ngoài, nếu anh không đến đón em, thì tức là anh không đồng ý cho em đi chơi, vậy thì em không thể ra khỏi nhà. "
"Đây là chuyện gì vậy chứ, em đi ra khỏi nhà của em mà còn cần phải có sự đồng ý của anh sao!"
Lý Nguyệt lườm Tô Thương, rồi than thở nói: "Tất cả là lỗi của anh, sau này lúc nào anh biến thành Tô Huyền Thiên thì đừng có mà nói chuyện với em, phiền chết em mà!"
Tô Thương cười nói: "Ha ha, vợ à, vậy là cả ngày nay em đều ở trong nhà sao?
"Nếu không thì còn sao nữa chứ?"
Lý Nguyệt hỏi ngược lại, tức giận nhìn Tô Thương trên màn hình điện thoại nói: "Tô Thương, một ngày, nguyên cả một ngày đó, anh có biết một ngày này, em làm sao trôi qua không hả?"
"Được rồi, vợ ơi, em đừng tức giận nữa." Tô Thương cười nói: "Ngày mai anh đến nhà họ Lý đón em, sẵn tiện
nói với ông nội Lý một tiếng, khôi phục lại tự do cho em."
"Ừ hử, vậy thì còn được."
Lý Nguyệt hài lòng gật đầu, từ đầu đến cuối cô vẫn giữ nguyên tư thế hình chữ ngựa, sau đó nói: "Trưa mai anh tới là được rồi, đưa em đi ăn lẩu, lâu lắm rồi em chưa ăn lẩu đó."
Tô Thương nghe thấy như vậy, liền phản bác nói: "Làm gì mà lâu chứ, lần ăn trước là cách đây hai ngày mà."
"Anh thì hiểu cái gì chứ, ăn lẩu là mạng sống của em, một ngày không ăn như xa cách ba mùa thu vậy."
Lý Nguyệt bĩu môi nói: "Nếu mà tính như vậy, thì em đã mấy năm chưa ăn lẩu rồi"
"Mấy năm..."
Tô Thương cười khổ một tiếng rồi nói: "Được, vợ à, ngày mai em ở nhà đợi anh, anh chắc chắn sẽ thỏa mãn cho em."
"Thỏa mãn...thỏa mãn cái đồ quỷ nhà anh."
Lý Nguyệt không biết nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt đỏ bừng lên, nghiến răng nói: "Anh còn nói mấy lời như vậy nữa thì em không thèm để ý đến anh nữa."
"Vợ à, anh phát hiện ra là em càng ngày càng đen tối rồi nha."
Tô Thương thề, lần này anh chẳng có ý gì cả, anh ngẩn người một hồi mới phản ứng lại, cười nói: "Không phải em nói muốn ăn lẩu sao, anh nói thỏa mãn em, chính là mời em đi ăn lẩu, thỏa mãn cái miệng của em, chứ không phải thỏa mãn cái... Khụ khụ."
"A."